Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 664: Giấu đầu hở đuôi

Tô Tiếu Tiếu thật sự không có cách nào với đứa con trai phàm ăn này: “Được, nhưng một tuần chỉ có thể ăn một
lần”
Bạch Lan vừa cười vừa bảo: “Không nhận tiền của Bánh Bao nhỏ, mỗi tuần Bánh Bao nhỏ có thể ăn miễn phí một
lần”
Bánh Bao nhỏ gặm đùi gà, hai bàn tay mũm mĩm vỗ vào nhau, dùng sức cắn một miếng thật to, giọng nói không rõ ràng: “Được ạ, cảm ơn dì Lan, cảm ơn chú lão Dương, cảm ơn người mẹ mà con yêu nhất, nhất, nhất!” Tóm lại chuyện bán gà nướng đã quyết định như vậy, ba người Tô Tiếu Tiếu cũng hoàn toàn không ngờ chỉ thuận tay đóng gói hai con gà nướng mang về lại ra một mục kinh doanh mới.
Buổi tối Hàn Thành trở về quả nhiên gọi Cơm Nắm tới thư phòng, dùng lời tốt đẹp là hỏi bài trên lớp của Cơm
Năm.
Tô Tiếu Tiếu chỉ cười mà không nói, cũng không biết bạn học Cơm Nắm thi cuối kỳ các môn học đều đạt điểm tuyệt đối còn có gì cần khảo nữa, cái cớ này của đồng chí Hàn Thành thật sự là giấu đầu hở đuôi.
Cơm Nắm có thể bán đứng cha nhưng cậu bé tuyệt đối không bán đứng mẹ, dựa theo lý do thoái thác trước đó
mà Tô Tiếu Tiếu đã nói sẵn để gạt cha mình.
Hôm sau, các công nhân nhỏ đang nghỉ hè dậy rất sớm làm việc.
Ông chủ Cố suy nghĩ chu đáo, sáng sớm đã phái trợ lý tới đợi trước cửa nhà họ Hàn, chín đứa trẻ vừa xuất hiện
trợ lý đã lập tức xuống xe mở cửa xe cho bọn trẻ, cũng may ông chủ đã tính toán trước kêu anh ta lái cái xe lớn nhất qua đây, bằng không sẽ không đủ cho nhiều người ngồi như vậy.
Cố Triển Vọng tính chuẩn thời gian đứng ở cửa trung tâm thương mại đón tiếp, nhìn thấy đám trẻ lần lượt nhảy
xuống khỏi xe, một cảm giác tự hào khó giải thích được đột nhiên sinh ra. Đây chính là hình ảnh thu nhỏ của hàng ngàn hàng vạn thiếu niên nước ta, hăng hái phấn chấn mạnh mẽ, đợi những thiếu niên này trưởng thành sẽ chân chính trở thành sức mạnh trung kiên xây dựng tổ quốc, cũng chính là khi dân tộc ta thật sự vùng dậy. Những đứa trẻ này cũng thật không khiến anh ta thất vọng, Cố Triển Vọng nhìn tranh nhân vật sau khi được sửa lại, cả người đều kích động siết chặt nắm tay, nói liền vài chữ “tốt” chỉ hận không thể ôm Bánh Bao nhỏ gần anh
ta nhất lên thơm một cái.
“Sao các cháu lại lợi hại như vậy, đều là thiên tài cả sao? Đây chính là truyện tranh, đây mới là truyện tranh chân
chính”
Cũng không phải nói phương án ban đầu không tốt, kết hợp với tình hình trong nước hình tượng nhân vật như vậy cũng không sai một chút nào cả, cũng là cách vẽ trong nước đã quen, nhưng toàn bộ sự bất ngờ của Cố Triển Vọng chỉ xuất phát từ kỹ năng vẽ của đám trẻ và ý tưởng kỳ diệu trong chuyện xưa. Mà loại này mới là truyện tranh chân chính, mới là bất ngờ mà anh ta luôn muốn có. Trước đó anh ta vẫn luôn không nhắc đến suy nghĩ của mình là vì cảm thấy phải cho đám trẻ phát huy thứ mà
bản thân muốn biểu đạt, chứ không phải do anh ta cưỡng chế đặt một hình tượng nào đó rồi lại kêu đám trẻ chấp nhận, như vậy nhất định sẽ giới hạn sự phát huy của đám trẻ, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ cho dù anh ta không nói gì cả bọn trẻ vẫn vẽ được ra, ngoại trừ thiên tài, anh ta thật sự không nghĩ ra được tính từ gì
khác.
Cơm Nắm lắc đầu nói: “Bọn cháu không phải thiên tài, mẹ cháu mới là thiên tài. Trong thế giới của Cơm Nắm và toàn bộ đám trẻ nhỏ, Tô Tiếu Tiếu mới là thiên tài chân chính vì cho dù là ở lĩnh vực gì, trong mắt đám trẻ cô
cũng là người thầy hướng dẫn của bọn trẻ, vẫn luôn dẫn dắt bọn trẻ trên con đường trưởng thành đi đến hướng
tốt nhất. Chuyện tập lái hôm qua cũng thế, đương nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng không biết hình tượng của mình đã cao lớn hơn rất nhiều trong mắt Cơm Nắm và Tiểu Bảo được chính mắt nhìn thấy cô lái xe.
Cố Triển Vọng suy nghĩ lời nói của Cơm Nắm, kinh ngạc hỏi: “”Cháu nói đây là tranh Tô Tiếu Tiếu vẽ?”
Cơm Nắm lắc đầu: “Trình độ của mẹ cháu không kém như vậy đâu, đây là bọn cháu vẽ”
Cố Triển Vọng: “Trình độ này kêu kém là mắng ai vậy?”
Cơm Nắm tìm trong cặp của mình lấy bản thảo mà Tô Tiếu Tiếu đã vẽ ra: “Đây mới là tranh mà mẹ cháu vẽ.
Cố Triển Vọng mở ra nhìn lại sững sờ.
Cố Triển Vọng không hiểu tranh cũng có thể nhìn ra được kết cấu này quả thật hoàn mỹ, không có kỹ năng
mười mấy hai chục năm không thể vẽ ra được đường nét như vậy đi?
Nếu như không có cuộc đối thoại này, đám người Cơm Nắm vẽ đã không còn gì để bới móc, nhưng so với Tô Tiếu Tiếu mới biết cái gì gọi là thời gian có công, thứ cần dựa vào thời gian lắng đọng mới ra dù có thiên phú bao
nhiêu cũng không thể thay thế được.
1053 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận