Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 514: Thương lượng

Tô Tiếu Tiếu nhìn gương mặt nhỏ đầy thịt của con trai mà hơi rầu rĩ, rõ ràng cậu bé chỉ lớn hơn Bánh Trôi nhỏ
vài phút nhưng bây giờ nhìn vào còn tưởng cậu bé lớn hơn Bánh Trôi nhỏ một hai tuổi, nếu không nói cũng
không nhìn ra được bọn trẻ là long phụng thai, nhóc tham ăn này còn tiếp tục ăn như vậy chắc chắn sẽ lớn thành một khúc thịt béo.
Tô Tiếu Tiếu ôm con trai bàn bạc: “Bánh Bao nhỏ, bắt đầu từ hôm nay con ăn ít một bát cơm và ăn ít đi một viên
kẹo có được không?”
Bánh Bao nhỏ trợn tròn mắt nhìn mẹ rồi lắc đầu: “Đừng mà mẹ ơi, đói bụng khó chịu lắm. Bánh Bao nhỏ cắn
ngón tay nhìn mẹ với vẻ đáng thương: “Mẹ ơi, là trong nhà sắp tiêu tiền mở sạp nên không thể nuôi được Bánh Bao nhỏ nữa phải không?”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Chuyện này cũng có thể liên quan sao? Bây giờ tư duy logic của bạn nhỏ đều mạnh như vậy
sao?
Bánh Bao nhỏ lục nửa ngày trong cặp sách gà con, từ trong ngăn bí mật lấy một xấp tiền nhăn nhúm ra đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi đây là tiền ăn vặt mà con tích được, đều đưa cho mẹ mua đồ ăn và mua gạo hết đó, mę để
Bánh Bao nhỏ ăn no có được không ạ?”
Bánh Trôi nhỏ cũng lục cặp sách nhỏ của mình rồi cũng đưa tiền tiêu vặt của mình cho Tô Tiếu Tiếu, nhìn cô với
vẻ mặt mong chờ: “Mẹ ơi, tiền mà con tích được cũng cho mẹ nốt này, sau này Bánh Trôi nhỏ sẽ ăn ít đi nửa bát
cơm, mẹ để anh tư ăn no có được không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu thật sự dở khóc dở cười, sao cô lại biến thành mẹ kế ác độc không cho con ăn cơm no cơ chứ?
Cô ôm hai đứa trẻ lần lượt thơm tụi nhỏ: “Không phải không phải, trong nhà có đủ tiền nuôi các con, mẹ chỉ lo
lắng lượng cơm của Bánh Bao quá lớn sau này lớn thành cái cột bự, không có cô gái nhỏ nào thích thì phải làm
sao?”
Bánh Trôi nhỏ nghiêng đầu nhìn mẹ: “Bánh Trôi nhỏ cũng là cô gái nhỏ, Bánh Trôi nhỏ vẫn luôn thích anh tư
mà.”
Bánh Bao nhỏ gật mạnh đầu: “Mẹ ơi, con không cần cô gái nhỏ khác thích, cô gái nhỏ khác chỉ biết giành kẹo
của Bánh Bao nhỏ ăn thôi”
Tô Tiếu Tiếu: “”
“Được được được, nhưng nếu như lát nữa ăn bánh rán vừng thì hôm nay không thể ăn kẹo nữa, có được không?”
Bánh Bao nhỏ cắn ngón tay mũm mĩm: “Nhưng mà mẹ ơi, bánh rán vừng có phải kẹo đâu, kẹo vẫn phải ăn chứ ạ.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy bánh rán vừng có ngọt không?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Không phải ngọt mà là thơm cơ ạ, nếu là kẹo thì nó sẽ tên là kẹo bánh rán vừng chứ”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Được rồi, được rồi, con đáng yêu con nói gì cũng đúng hết, trẻ con còn nhỏ vẫn chưa hiểu gì
cả, tạm thời cứ như thế trước đã, đợi sau này trưởng thành hơn một chút lại nói sau, thật sự sầu quá đi mất. Qua một lúc nhỏ như vậy Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đã xách đầy đồ trong tay về. Cơm Nắm nhỏ cười bảo: “Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ thật có lộc ăn, vừa vào sạp đầu tiên bọn con đã gặp ngay người bán bánh rán vừng và bánh quai vạc rồi. Con mua được một túi bánh rán vừng và một túi bánh quai
vạc, một túi bánh quai chèo vả một túi bánh tai heo nữa. Con và Bánh Đậu nhỏ chỉ có thể một người chọn hai
thứ, muốn mua thêm một chút cũng không cho.
Tô Tiếu Tiếu lấy cái túi to đã chuẩn bị sẵn từ trước ra: “Bỏ vào trong này hết đi, thế này đã rất tốt rồi”
Bánh Đậu nhỏ bảo: “Sạp bên cạnh bày hoa quả mà mẹ thích ăn, con có mua một túi quýt và một túi cam ạ.
Tô Tiếu Tiếu rất bất ngờ, thời tiết này lượng cung ứng hoa quả rất ít, thường vẫn là chưa lấy ra bán đã bị nhân viên nội bộ chia sạch rồi, phải là vận may rất tốt mới có thể gặp được. “Bánh Đậu nhỏ cũng rất lợi hại, tưng đây đủ cho chúng ta ăn tết rồi, các con đi tới bên quần áo trẻ em xem thử
đi, mẹ thấy có cái áo khoác đỏ nếu như vừa thì chúng ta mua mỗi người một cái.
Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Con xem rồi ạ, con và Bánh Đậu nhỏ không hợp, ngược lại Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi
nhỏ có thể mua một cái, mặc thành thiện tài đồng tử rực rỡ đi tới nhà người ta nói cung hỉ phát tài chắc chắn có
thể lừa được không ít lì xì và kẹo”
Bánh Bao nhỏ vừa nghe đã lập tức vui vẻ: “Anh hai, vậy em muốn mặc.
Bánh Đậu nhỏ híp mắt nói: “Đến khi đó mẹ giúp em gái thắt hai búi tóc nhỏ sẽ giống y như em bé trong tranh
tết”
Tô Tiếu Tiếu: “Được rồi, thích thì đi mua nào?
Cô kêu đám trẻ mỗi người lấy một cái bánh rán vừng ăn, nói phần còn lại đợi khi đón tết lại ăn sau, đám trẻ cũng không có ý kiến gì khác.
Bánh Bao nhỏ ăn bánh rán vừng mà mình nhớ thương trong lòng, đôi mắt vui vẻ híp thành một đường.
962 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận