Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 161. Hiếu thảo 1

Chương 161: Hiếu thảo 1
Tô Tiếu Tiếu cũng chuẩn bị xong nước chấm với gừng và hành.
Mắt thấy đã giữa trưa, Hàn Thành dẫn các con về nhà đúng giờ.
“Mẹ ơi, cha lợi hại lắm cơ, bọn họ mò được bao nhiêu là ốc đá, còn cả rất nhiều cá chạch nữa, còn có cái đó… cái đó…” Đột nhiên Cơm Nắm nhỏ thông minh nghẹn họng.
“Còn có hạt dẻ nữa ạ.” Trụ Tử nhỏ bảo, cậu bé lên núi xuống núi nhiều như vậy cũng không phát hiện ra có thứ này, kết quả chú Hàn dẫn bọn họ vào trong núi sâu hơn một chút đã nhìn thấy một cây hạt dẻ dại.
Cơm Nắm gật đầu: “Đúng đúng đúng, hạt dẻ, cha lợi hại quá đi, chỉ ném một hòn đá mà hạt dẻ đã chạy ra rồi.”
Tiểu Bảo cũng nói: “Chú còn chặn ở phía trên dòng suối, bọn cháu đặt giỏ ở bên dưới, rất nhiều cá chạch đều tự mình chạy vào trong.”
Đám trẻ mồm năm miệng mười nói Hàn Thành lợi hại biết bao, trên mặt đều là vẻ tôn sùng, Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại lắng nghe, một chuyến đi này của đồng chí Hàn Thành cũng không uổng công, thu hoạch được nhiều người hâm mộ nhỏ như vậy.
Nói tới cũng thần kỳ, ba đứa trẻ lại không có người nào tiết lộ chuyện Hàn Thành đã dạy bọn trẻ trèo cây.
Ăn xong cơm trưa, đám trẻ hoạt động một chút rồi lại bắt đầu ngủ trưa.
Hàn Thành cũng vào phòng chợp mắt một lúc, Tô Tiếu Tiếu nằm được một lúc nói chuyện với anh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không ngủ mà rời giường đi xem Lý Ngọc Phụng may quần áo.
Khi đám trẻ ngủ trưa dậy, Lý Ngọc Phụng đã gắn xong cúc lên quần áo của tụi nhỏ.
Đám trẻ xếp hàng thử quần áo mới, ai nấy cũng đều vô cùng hài lòng.
Khi trời lạnh hơn một chút phải nhồi bông vào bên trong quần áo, lại thêm đám trẻ lớn rất nhanh, cho nên Lý Ngọc Phụng may hơi rộng một chút, còn để lại một đường may ẩn, đợi đám trẻ lớn hơn một chút thì bỏ đường ẩn này ra, đến khi đó vẫn có thể mặc tiếp.
Cách đây không lâu Tiểu Bảo mới được cô cho quần áo mới, không ngờ đến còn có thể có thêm một bộ nữa, cậu bé rất vui vẻ, ôm quần áo nói để lại đến khi đón tết lại mặc.
Thời tiết ở bên thôn Tô Gia và nơi này chênh lệch nhau không lớn và cùng thuộc phía nam, thời gian mùa đông không dài, đám trẻ quả thật không có áo bông nào vừa người mà đều là sửa từ quần áo cũ của người lớn, phía trên toàn là vết vá, Đại Bảo cũng không có cho nên Lý Ngọc Phụng may cho Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi người một cái, đến khi đó đổi ruột bông ở áo bông cũ trong nhà vào là được.
Tô Tiếu Tiếu thật sự rất khâm phục Lý Ngọc Phụng, đây đều là trí tuệ sinh hoạt của nhân dân lao động đương thời, cho dù thiếu ăn thiếu mặc nhưng người dân cần cù vẫn có thể tìm ra được con đường sống tương ứng.
Trụ Tử lại khóc, cậu bé nắm chặt quần áo mới và cụp mắt xuống, cậu bé đã lớn như vậy nhưng đây là bộ quần áo mới đầu tiên mà cậu bé nhận được, còn là do bà ngoại của Cơm Nắm may cho và bây giờ cũng là bà ngoại của cậu bé. Sao trên thế giới này lại có một gia đình tốt như vậy chứ? Tất cả mọi người đều coi cậu bé là người nhà chân chính mà đối xử, đồ mà Cơm Nắm có thì đều có một phần của cậu bé.
Tô Tiếu Tiếu để ý thấy tâm trạng của Trụ Tử nhỏ nhưng không nói gì, đứa trẻ đã thấy quá nhiều tình người ấm lạnh sẽ rất dễ bị cảm động bởi thiện ý của người khác, không phải chuyện lớn gì.
Lý Ngọc Phụng may xong quần áo cho mọi người, vẫn còn thừa lại không ít vải.
“Mẹ, số vải bông này rất thoải mái, mấy cái ngắn này mẹ làm cho con với Hàn Thành hai cái quần đùi đi, những mảnh nhỏ cũng có thể may thành quần đùi cho tụi trẻ mặc, mùa hè mặc ở nhà rất thoải mái, còn mảnh lớn thì mẹ may cho mình một cái đi, áo bông cũng được, để mặc bình thường cũng được, mẹ, con hy vọng mẹ cũng có thể tốt với mình một chút, đừng chỉ nghĩ muốn tốt cho bọn con, bọn con cũng biết thương mẹ mà.”
Lý Ngọc Phụng là người phụ nữ tốt tam tòng tứ đức, đồ tốt trong nhà đều sẽ nhường cho bọn trẻ và đàn ông trong nhà trước, Tô Vệ Dân cần phải đi tới công xã họp hành gì đó, khi trong nhà có vải bà ấy đều sẽ ưu tiên may quần áo cho ông ấy trước.
Cơm Nắm gật đầu: “Đúng đó bà ngoại, bọn cháu đều có quần áo mới mà bà không có, vậy bọn cháu cũng sẽ không vui đâu.”
Trụ Tử nhỏ ngẩng đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Bà ngoại, bà may cho mình một cái đi ạ.”
Tiểu Bảo cũng bảo: “Bà nội, quần áo của bà đã cũ hết rồi, bà may một cái mới cho mình đi, khi nào tết đến chúng ta có thể cùng mặc quần áo mới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận