Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 712: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 23

Ngược lại cô ta cũng không ngờ đến thân phận này, chẳng trách trong điện thoại đạo diễn Trần lại nói rất nhiều người không chịu nhận vai diễn này, rất hy vọng cô ta có thể tới làm diễn viên khách mời, thù lao cũng dễ bàn
thôi.
Đạo diễn Trần nhìn Giang Tuyết, thiết lập vũ nữ này có hơi phức tạp, một thiên kim đại tiểu thư nhà trung lưu bị ép lưu lạc phong trần, vừa phải có khí chất cao ngạo của thiên kim nhà giàu, vừa phải có khí tiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Sau khi lưu lạc phong trần thà chết không chịu khuất phục chỉ bán nghệ không bán thân, trong loạn thế, một sự tồn tại xinh đẹp không hề có bối cảnh và nền móng chính là một loại nguy hiểm, Giang Tuyết còn phải diễn ra được loại bất đắc dĩ bị phải chạy khắp nơi bôn ba vì cuộc sống sau khi bị những kẻ
quyền quý ức hiếp.
Cô ta mặc bộ sườn xám tơ lụa đứng ở nơi đó, tự mang theo vẻ quyến rũ vô cùng, trên cơ bản ngay cả chụp ảnh trang điểm không cần chụp, cũng không cần diễn thử, mà cô ta chính là bản thân nhân vật sống, giống như
Bánh Bao nhỏ đã nói quả thật chính là như đo ni đóng giày.
Không biết là ai mua đồ ăn gào to một tiếng, Bánh Bao nhỏ lập tức bỏ bọn họ lại, vui vẻ chạy qua đó.
Đạo diễn Trần mời Giang Tuyết vào trong, cũng không nói gì cả mà đưa kịch bản cho cô ta xem trước, ngồi ở
một bên kiên nhẫn đợi cô ta đọc xong.
Sau khi Giang Tuyết đọc xong kịch bản đặt ở một bên, trên mặt cũng không nhìn ra được kết quả gì.
“Thế nào?” Đạo diễn Trần hỏi với vẻ thấp thỏm bất an.
Giang Tuyết: “Cũng được.
“Tôi biết phần vũ đạo múa cột bên trong này có hơi quá. Nghệ thuật gia lão làng thở dài: “Dân phong của chúng
ta vẫn chưa cởi mở như nước ngoài, mặc quần áo to gan một chút cũng bị lên án, thật ra tình và sắc đều phải quay cho tốt, có thể phong lưu mà không hạ lưu mới có thể là nghệ thuật cao cấp, trí giả xem trí, nhân giả xem nhân, tôi tự hỏi mình không phải nghệ thuật gia có tình cảm cao thượng gì, cũng không dám đảm bảo chắc chắn thứ quay ra được là cao cấp mà không phải hạ lưu, tôi chỉ có thể nói tôi có khả năng thể hiện ra loại kín đáo và hàm súc của phụ nữ phương Đông đó, nhưng khi cần thiết vẫn có thể xinh đẹp một cách nhiệt tình cởi mở, đương nhiên, yêu cầu của cái này đối với người diễn rất cao.
Đạo diễn Trần gõ nhẹ kịch bản: “Không giấu gì cô, tôi đã gặp không dưới năm diễn viên, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp cũng không dám nhận vai này, nhân vật vũ nữ này bọn họ có thể nhận, vũ đạo xã giao bình thường bọn họ cũng có thể nhận, tiếp xúc với cơ thể của diễn viên nam có chừng mực cũng được, nhưng không thể nhận múa cột, càng không chấp nhận bên dưới có nhiều người vây xem như thế, yêu cầu bình thường là sửa
cảnh này, nếu như cô…”
“Tôi có thể thử. Giang Tuyết mỉm cười ngắt lời đạo diễn, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc: “Ông có ngại nếu tôi hút thuốc không?”
Đạo diễn Trần vẫn chưa phản ứng lại lắc đầu, nghe thấy tiếng bật lửa “tách” một tiếng ông ta mới lấy lại bình tĩnh, hỏi với vẻ khó tin: “Cô, cô nói là cô bằng lòng nhận vai diễn này?”
Giang Tuyết nở nụ cười, nhả một hơi thuốc: “Đúng, tôi có thể thử, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với quay phim nên không có kinh nghiệm diễn xuất liên quan, không chắc chắn mình có thể diễn tốt hay không?” Đạo diễn Trần mừng rỡ, cười giống như một tên ngốc một trăm cân: “Không không không, đồng chí Giang Tuyết, cô không cần diễn, chỉ bộ dáng vừa hút thuốc đó đã chính là vũ nữ đó sống rồi.
Giang Tuyết: “…” Nói gì thế? Nói tôi rất phong trần sao?
Đạo diễn Trần siết tay phải thành quyền đấm mạnh vào lòng bàn tay trái: “Quá tốt rồi quá tốt rồi, cô đúng thật là
sinh ra vì nhân vật này mà, đồng chí Giang Tuyết, cô cũng không cần diễn, cứ ngồi như thế đã là bản thân nhân vật rồi”
Đạo diễn Trần này…
Giang Tuyết xoa thái dương với vẻ bất đắc dĩ: “Đạo diễn Trần, tôi muốn nói là tôi đã kết hôn rồi, diễn múa cột cũng được nhưng không thể tiếp xúc cơ thể với diễn viên nam khác, bằng không chồng tôi sẽ không đồng ý cho tôi nhận vai diễn này, để tránh sau này xảy ra tranh cãi tôi hy vọng ông có thể viết điểm này vào trong hợp đồng,
có được không?”
Đạo diễn Trần không ngừng gật đầu: “Được được, đương nhiên có thể!” Lúc này, cho dù Giang Tuyết muốn sao trên trời đạo diễn Trần cũng sẽ nghĩ cách giúp cô ta hái xuống: “Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.
1023 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận