Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 61. Dạy vỡ lòng

Chương 61: Dạy vỡ lòng
Hàn Thành nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của cô, khóe môi nhếch lên một độ cung mãi cũng không hạ xuống.
Sáng hôm sau, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu gần như thức dậy cùng một lúc, chuẩn bị bữa sáng và đi mua đồ ăn đều phải dậy thật sớm, thật đúng là tâm đầu ý hợp.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, nụ cười ấm áp giống như mặt trời mới nhô lên khỏi mặt biển: “Chào buổi sáng, đồng chí Hàn Thành.”
“Chào buổi sáng.” Sao có thể có một đồng chí nữ thích cười như vậy được chứ, muốn tâm trạng không tốt cũng khó, Hàn Thành thầm nghĩ.
Anh giúp nhóm lửa còn Tô Tiếu Tiếu chuẩn bị bánh trứng gà đơn giản, thật sự rất đơn giản thôi, chính là khuấy đều bột mì, trứng gà và tép khô nhào thành hỗn hợp sền sệt rồi cho vào chảo rán chín là xong. Tép khô là Châu Ngọc Hoa mang tới, đáng tiếc không có hành lá cũng không đủ dầu, bằng không sẽ ngon hơn rất nhiều.
Điều kiện có hạn, có bột mì, trứng gà còn có tép khô đã là tốt lắm rồi.
Tô Tiếu Tiếu lại nghĩ đến người nhà mình ở thôn Tô Gia, cuộc sống của bọn họ khó khăn biết bao, cũng không biết mẹ cô có nghe lời của cô đừng luôn nghĩ đến tiết kiệm tiền mà đảm bảo một tuần cắt thịt mấy lần để ăn không nữa.
Cô nhắc lại một lần trong thư, còn mẹ cô có nghe hay không thì không biết.
Có một điểm mà Tô Tiếu Tiếu nghĩ mãi không hiểu được, anh cả và chị cả đều có tiền lương, cũng có mấy thứ như phiếu thịt và phiếu lương này, tuy rằng không nhiều nhưng mỗi tuần mua ít thịt lại thêm rau về cho nhà thì vẫn làm được, nhưng mỗi tháng bọn họ xin nghỉ về mới thuận tiện mua một ít, nghe ý của mẹ cô thì mỗi tháng anh cả sẽ gửi về nhà ít tiền còn bao nhiêu thì không biết.
Đại khái cũng là vì anh cả và anh hai đã chia nhà, bọn họ chuyển ra ngoài coi cha mẹ và anh hai là chỗ họ hàng đi.
Thật ra một gia đình lớn như vậy làm sao có thể không có chút mâu thuẫn nào được, cho dù là bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng sẽ thiên vị Tiểu Bảo hơn một chút.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu làm người lười biếng gần ba mươi năm nay lại muốn nhanh chóng cải cách mở rộng để có thể kiếm chút việc, khiến cuộc sống của cha mẹ tốt và người thân tốt hơn một chút. Tính cách của mẹ cô thì cô biết, và cô chắc chắn cũng sẽ không cầm tiền của Hàn Thành đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
“Sắp khét rồi.” Giọng của chồng kéo Tô Tiếu Tiếu về hiện thực, vậy mà cô lại thất thần, cô mau chóng lật mặt trứng gà.
“Hàn Thành, anh nói xem nếu như em đi làm, có cương vị công tác nào nhẹ nhàng vừa có thể chăm sóc hai đứa trẻ tốt vừa có thể kiếm tiền không?” Cô nhận rõ bản thân vẫn là một người lười biếng đó, hai kiếp chưa từng đi làm nên công việc đầu tiên nghĩ đến là nhẹ nhàng.
Hàn Thành lấy bát đã rửa sách đặt một bên, nhìn cô: “Tiền trong nhà không đủ dùng sao?”
Hình như cô chưa mua gì cả, ngoại trừ ăn ngon hơn một chút thì ngay cả quần áo cũng đều là mấy bộ mang từ thôn Tô Gia tới đó mà không tiêu tiền gì.
“Hay là em muốn mua thứ gì?” Hàn Thành lại hỏi.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Cơm Nắm rất thông minh, hôm qua em dạy thằng bé học đếm, chưa đến một lúc thằng bé đã có thể đếm được rồi, hôm nay em muốn đi mua ít vở và bút chì để dạy nó viết chữ, lại nhập môn một khoảng thời gian để bổ sung kiến thức lớp vỡ lòng rồi đưa vào lớp một xếp lớp cũng không có vấn đề gì. Sau đó em có thể đi làm, một mình anh nuôi cả nhà quá vất vả, anh giúp em để ý công việc kiểu văn chức, không cần trực ban là tốt nhất hoặc là có thể dẫn Bánh Đậu đi làm cũng được, Bánh Đậu rất ngoan.”
Cơm Nắm quá thông minh, không cần thiết phải đưa vào lớp vỡ lòng cho lãng phí một năm học vỡ lòng, thứ mà giáo viên dạy quá đơn giản, có khả năng cậu bé sẽ không thể ngồi yên được mà thậm chí còn nghịch ngợm phá phách, sau đó giáo viên có thể sẽ cho rằng đứa nhỏ này không nghe lời, thật ra có khả năng do cậu bé quá thông minh, kiến thức đơn giản chỉ nghe một lần hoặc là nhìn một lúc là biết, khi giáo viên giảng lại cậu bé sẽ thất thần hoặc là không muốn hiểu, rất nhiều trẻ nhỏ thông minh đều bị để lỡ thời gian như vậy.
Cho nên Tô Tiếu Tiếu dự định tự mình dạy vỡ lòng, nuôi dưỡng hứng thú học hành và thói quen cho cậu bé như vậy sau này sẽ dễ xử hơn.
Nếu Cơm Nắm lớn hơn vài tuổi thì tốt, đến khi đó nói không chừng có thể cùng cô tham gia thi đại học rồi học chung một trường đại học, nhưng nghĩ lại cũng bỏ đi, mười tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, Cơm Nắm có thông minh đến đâu thì cô cũng không tán thành việc cướp đoạt tuổi thơ của con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận