Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 299: Uy hiếp

Trụ Tử không chịu được khi Tô Tiếu Tiếu khóc, cậu bé giơ bàn tay vừa khóc vừa lau nước mắt giúp cô: “Dì Tô,
dì… dì đừng khóc, chú Hàn nói dì mang thai em gái rất vất vả, không thể khóc được đâu…” Nói xong bản thân cũng khóc nức nở. Cơm Nắm thấy Trụ Tử nhỏ thật lâu vẫn chưa ra ngoài, nghe thấy tiếng cậu bé khóc mới chạy “bịch bịch bịch” vào
nhà, lại trông thấy trong nhà có khách mới nhíu mày hỏi: “Mẹ, Trụ Tử nhỏ, hai người sao vậy? Là bọn họ bắt nạt hai người sao?”
Cơm Nắm hỏi nói xong, còn chống nạnh chất vấn vợ chồng Nhã Lệ: “Chú dì là ai, có phải đã bắt nạt mẹ cháu và
Trụ Tử nhỏ không?”
Hàn Thành về đến nhà nhìn thấy con trai cả nhà mình chống nạnh bộ dáng hung dữ như muốn đánh nhau, anh
từ phía sau ôm đứa trẻ lên: “Cơm Nắm nhỏ không được vô lễ, đây là chú Trương và dì Nhã Lệ, bọn họ là cha mẹ ruột của Trụ Tử nhỏ, tới dẫn Trụ Tử nhỏ về nhà.
Cơm Nắm nhỏ trợn trừng mắt há hốc mồm, nhìn vợ chồng Nhã Lệ rồi lại quay đầu nhìn cha: “Cha ơi, Trụ Tử nhỏ
là người nhà mình cơ mà! Không ai được dẫn anh ấy đi hết!”
Hàn Thành biết ngay đứa con trai này sẽ làm loạn nên vẫn chưa nói với cậu bé: “Lúc đầu Châu Thúy Hoa cũng không cho cha đi dẫn con và em trai đi nhưng cha là cha của bọn con, không ai có thể ngăn được, chú Trương và
dì Nhã Lệ là người tốt, sau này Trụ Tử nhỏ sẽ sống cạnh nhà chúng ta, còn có cha mẹ thương yêu, có gì không
tốt?”
Cơm Nắm nhỏ không trúng chiêu: “Châu Thúy Hoa là người xấu, chúng ta là người tốt, không giống nhau!” Hàn Thành vò loạn tóc con trai, thả cậu bé xuống đất: “Không cho phép làm loạn nữa, con và Trụ Tử nhỏ ra
ngoài chơi đi, để cha mẹ và cha mẹ của Trụ Tử nhỏ nói chuyện”
Cơm Nắm nhỏ trừng mắt nhìn vợ chồng Nhã Lệ: “Con mặc kệ bọn họ là ai, sau này nếu như dám đối xử không tốt với Trụ Tử nhỏ, dám đánh mông anh ấy thì trả anh ấy cho nhà chúng ta, không ở với bọn họ nữa!” Hàn Thành: “…” Rốt cuộc tiểu tử thối này có hiểu rõ Trụ Tử nhỏ là con trai nhà ai không vậy? Trương Hồng Đồ ôm vai vợ, nói với Cơm Nắm nhỏ: “Cơm Nắm nhỏ, cháu yên tâm, Trụ Tử nhỏ là con trai của
chú dì, chú dì nhất định sẽ đối xử tốt với cậu bé, cũng cảm ơn cháu, cảm ơn cả nhà cháu đã tốt với Trụ Tử nhỏ
như vậy”
Cơm Nắm nhỏ bĩu môi, giãy dụa đòi xuống đất: “Khỏi cần chú dì cảm ơn! Trụ Tử nhỏ là người nhà của bọn cháu, Trụ Tử nhỏ đi thôi, chúng ta đi cho gà ăn!”
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, vợ chồng Trương Hồng Đồ đứng dậy cúi người trước Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu, Nhã
Lệ bảo: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi biết chữ cảm ơn này quá nhạt nhòa, nhưng ngoại trừ cảm ơn tôi cũng không biết
nên báo đáp mọi người đã dạy dỗ Trụ Tử tốt như vậy thế nào nữa.
Hàn Thành đi qua đỡ vai giúp Trương Hồng Đồ đứng thẳng: “Giữa chúng ta nói câu này thì lại xa lạ quá, lão thủ trưởng cũng rất khỏe, năm ngoái tôi tới thủ đô họp đã tới thăm ông cụ
Nhắc đến cha già, hốc mắt của Trương Hồng Đồ lại càng đỏ hơn: “Là chúng tôi làm liên lụy đến cha
Hàn Thành bảo: “Một lòng muốn đổ tội cho người ta, không sợ không tìm được tội, chỉ là một cái cớ mà thôi,
tóm lại đều đã qua rồi, sau này cả nhà sống thật tốt, đều nhìn về tương lai” Trương Hồng Đồ gật đầu: “Tôi biết, tóm lại vẫn phải cảm ơn, cũng cảm ơn lão Triệu thay tôi.
Hàn Thành: “Sáng mai tôi sẽ dẫn Cơm Nắm, Trụ Tử đi luyện tập sáng, Triệu Tiên Phong cũng sẽ dẫn con trai Cá
Nhỏ của cậu ta đi chung, đến khi đó cậu cũng đi cùng đi, Trụ Tử nhỏ nhạy cảm, khả năng cảm nhận lòng người tốt xấu rất mạnh, đợi cậu bé quen hai người rồi là tốt lên thôi, cũng đừng ép thằng bé quá Trương Hồng Đồ đang lo không biết nên bồi dưỡng tình cảm với con trai thế nào, lời này của Hàn Thành thật sự
đã nói trúng tim anh ta: “Được được được, sáng ngày mai tôi sẽ qua tụ họp với các cậu” Đến giờ ăn cơm, hai vợ chồng Trương Hồng Đồ mới thật sự cảm nhận được tình cảm của người nhà này tốt bao
nhiêu, dạy dỗ con cái tốt cỡ nào, cho dù là người lớn hay là trẻ nhỏ đều ăn phần thức ăn của mình một cách không nhanh không chậm, giống như đã được phân chia sẵn. Lượng cơm của Cơm Nắm lớn, thêm hai bát cơm nhưng đồ ăn có một chút không đủ cũng sẽ không gắp phần trước mặt người khác.
Lý Ngọc Phụng gắp cho cậu bé, cậu bé đều sẽ nói: ‘Bà ngoại ăn đi, cháu ăn rất nhiều rồi” Nói xong gắp củ cải khô
và chan nước canh vào vẫn có thể ăn hết một bát cơm lương thực phụ đầy ắp.
Trụ Tử cũng rất có chừng mực, giống như Bánh Đậu và Cơm Nắm nên ăn thế nào thì ăn như vậy, không phải là
loại sợ hãi rụt rè của người làm khách đó, cậu bé thật sự coi mình thành một phần của gia đình này, sau bữa cơm
cậu bé còn cùng Cơm Nắm nhỏ chủ động thu dọn bát đũa, giúp bà ngoại rửa bát.
1008 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận