Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 539: Ước mơ

Trụ Tử cúi người nghiêng đầu qua: “Chỉ cần dì nói một tiếng có thể xoa bất cứ lúc nào ạ?
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại: “Thật là một đứa trẻ ngốc, thời gian trôi qua thật nhanh, khi ấy cháu và Cơm Nắm
vẫn chưa cao đến eo dì đâu, chớp mắt cái đã là thanh niên rồi”
Trụ Tử nghĩ về quá khứ mà nở nụ cười, đôi mắt nhìn phía trước, ánh mắt rất kiên định: “Dì, cháu nghĩ sau này
muốn làm gì rồi.
Tô Tiếu Tiếu: “Hửm?”
Trụ Tử đáp: “Cháu phải thi vào khoa luật của đại học thủ đô, tương lai làm một luật sư, hy vọng sau này có thể
giúp nhiều người ít kiến thức về pháp luật giống như bà nội Điềm Điềm hơn.
Tính cách của Trụ Tử điềm tĩnh, vẫn luôn là người trưởng thành sớm nhất trong mấy đứa trẻ này, cậu bé là người
có thể quyết định phương hướng nghề nghiệp sớm nhất, định xong mục tiêu tương lai, Tô Tiếu Tiếu cũng không
bất ngờ chút nào: “Cháu còn nhỏ, vẫn còn thời gian từ từ cân nhắc về phương hướng nghề nghiệp trong tương lai. Luật sư có thể là mục tiêu đầu tiên của cháu, cháu có thể hiểu một chút kiến thức liên quan đến pháp luật xem có phải bản thân thật sự cảm thấy hứng thú hay không. Có đôi khi hứng thú sở thích và chọn nghề nghiệp là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau, có thể hợp hai làm một đương nhiên tốt nhất, có định hướng sẵn mới có thể kiên trì không ngừng đi tiếp trên con đường này, mới có thể quyết chí tiến lên.
Trụ Tử gật mạnh đầu: “Cháu biết, cháu vẫn còn sáu năm để chọn mà, cháu sẽ nghiêm túc cân nhắc rõ ràng rồi
lại cẩn thận đưa ra quyết định sau.
Tô Tiếu Tiếu vỗ lên cánh tay của đứa trẻ, đối với Trụ Tử, cô chưa bao giờ cần lo lắng cũng chưa từng phiền lòng.
Hai người về thẳng “Tam Xan Tứ Lý, vừa mở cửa sân đã suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm cửa. Trụ Tử nhíu mày nói: “Sao lại đông người như vậy? Rõ ràng chúng ta một người phát có mười tờ rơi, sẽ không
phải toàn bộ người cầm tờ rơi đều tới đấy chứ?” Hàng này đã suýt chút nữa xếp đến cổng rồi.
Trong nhà thấp thoáng truyền tới giọng nói non nớt của Bánh Bao nhỏ: “Sủi cảo nước canh chua là Bánh Bao nhỏ đề cử tận năm ngón tay cái đó, đương nhiên là món ngon nhất trong tiệm rồi, chú lão Dương, hai chị này muốn hai phần sủi cảo nước canh chua, thêm một chút rau thơm và giấm chua nha…”Tô Tiếu Tiếu và Trụ Tử nhỏ đưa mắt nhìn nhau, Bánh Bao nhỏ đang tiếp khách sao, không thể nào!
Hai người vào nhà còn bị người sau gọi lại: “Bạn học, xếp hàng ở phía sau đi, chúng tôi đều đang xếp hàng đây này.
Cơm Nắm mau mắt nhìn thấy bọn họ, vội vàng gọi: “Mẹ, Trụ Tử, mau qua đây giúp, bọn con bận quá rồi”
Vị bạn học đó đỏ mặt xấu hổ: “Thật ngại quá, tôi không biết các cô cũng là người của tiệm này.
“Không sao. Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, dẫn Trụ Tử đi vào trong.
“Sao có nhiều người tới như vậy?” Tô Tiếu Tiếu hỏi Cơm Nắm.
Trong nhà không còn chỗ ngồi, mọi người đều vô cùng có hứng thú với tranh vẽ trên tường mà tùy tiện bình phẩm về chúng, đối với “vật cát tường” Bánh Bao nhỏ lại càng có hứng thú hơn, không nhịn được mà chọc cậu bé nói chuyện.
Bánh Bao nhỏ vốn không sợ người lạ, cầm thực đơn chỉ vào sủi cảo nước canh chua đẩy mạnh tiêu thụ, người ta đã đặt món rồi nhưng cậu bé vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ rằng nó ngon bao nhiêu, nói rồi lại nói còn không ngừng chép miệng.
Cơm Nắm ở quầy thu ngân nhận tiện, Bánh Đậu nhỏ ở nhà bếp giúp nhóm lửa, một vật cát tường khác là Bánh
Trôi nhỏ ngồi bên cạnh Cơm Nắm cầm bảng đen viết vẽ, cũng có không ít người qua bên này ngắm.
Cơm Nắm oán trách bảo: “Bạn học cầm một tờ rơi dẫn thêm một bạn học trong ký túc xá qua đây còn có thể không đông được sao?”
Vật cát tường Bánh Bao nhỏ đang “tiếp đón” khách nghe thấy giọng của mẹ lập tức vung đôi chân ngắn chạy bịch bịch bịch qua ôm đùi cô: “Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới về, Bánh Bao nhỏ đã bán được mười phần sủi cảo nước canh chua luôn đó” Bánh Bao nhỏ vẫn chưa biết đếm cho lắm, dù sao mười ngón tay đều đếm hết rồi, trong khái niệm của cậu bé “mười” chính là con số lớn nhất.
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nhỏ của con: “Bánh Bao nhỏ rất lợi hại, qua đây ngồi với Bánh Trôi nhỏ đi, chăm sóc em gái cho tốt”
Bánh Bao nhỏ chớp đôi mắt to: “Nhưng mọi người bận tối mắt tối mũi luôn đó, con phải giúp tiếp khách chứ, bằng không sao bọn họ biết sủi cảo nước canh chua ngon được.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy con đừng làm loạn, khi người khác đang ăn cũng không được phép quấy rầy, người khác không gọi cũng không được chủ động đi qua, càng không được phép ra khỏi nhà.
Bánh Bao nhỏ: “”Con biết rồi thưa mẹ, con mới không để người khác dùng một cái sủi cảo lừa đi đâu, trong nhà
mình có sủi cảo ăn không hết.
1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận