Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 29. Sợ hãi

Chương 29: Sợ hãi
Khả năng nói chuyện và năng lực phân tích của Cơm Nắm nhỏ tốt hơn các bạn trẻ đồng trang lứa bình thường, cậu bé vừa nói vừa lau nước mắt.
Hàn Thành: “Con sợ bà ta bán em trai đi cho nên khi cha gọi điện cho con cũng không nhắc đến mà nhịn đến bây giờ sao?”
Cơm Nắm nhỏ lại dùng bàn tay nhỏ đen sì lau nước mắt, gật đầu: “Khi gọi điện thoại, lão yêu bà vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng, có đôi khi trong tay còn cầm dao nữa, cha ơi con sợ lắm, nhưng mẹ không còn nữa, cha lại rất bận, phải đi đánh kẻ xấu, con muốn chăm sóc em trai thật tốt nhưng mà, nhưng mà con không thể chăm sóc tốt được, bọn nó luôn đánh em trai con không thể bảo vệ được, bọn nó đánh bọn con thì lão yêu bà cũng mặc kệ, nếu như con đánh trà, lão yêu bà sẽ giữ bọn con lại để bọn nó đánh, hu hu hu hu hu…”
Hàn Thành kìm nén đến khó chịu, lồng ngực cũng phát đau lên được, anh lại một lần nữa muốn giết chết Châu Thúy Hoa.
Anh ôm con trai lên châu, cọ đầu cậu bé: “Xin lỗi con trai, là lỗi của cha, cha không nên đưa các con qua đó, cha biết đã quá muộn sau này cho dù con gặp phải chuyện gì cũng có thể nói thật với cha, đây là chuyện chỉ người lớn mới có thể giải quyết được, người lớn biết nên xử lý thế nào, nhưng sau này loại chuyện này cũng không có khả năng xảy ra nữa, cha và mẹ sẽ bảo vệ con và em trai.”
Tô Tiếu Tiếu nghe được trực tiếp lau nước mắt.
Triệu Tiên Phong thì vỗ bàn, bát đũa trên bàn rung lên.
“Lão yêu bà độc phụ này, chẳng trách bà ta hoàn toàn không sợ chúng ta sẽ báo công an, bản thân bà ta không ra tay mà toàn cho cháu trai mình ra tay, có truy cứu thì bà ta cũng sẽ nói là chỉ là trận ẩu đả giữa tụi nhỏ, ra tay không biết nặng nhẹ, đi đến đồn công an cùng lắm cũng chỉ giáo dục một phen, loại người này thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ, năm đó có thể lừa cậu đưa con trai qua đó, lại thêm thân phận gia đình liệt sĩ của bà ta, công an cũng không tiện xử lý bà ta.”
Con ngươi thâm thúy của Hàn Thành lóe lên tia sáng: “Không phải bà ta thương hai đứa con trai nhất sao?”
Hai đứa con trai ngoan của bà ta cũng làm không ít chuyện tốt.
Triệu Tiên Phong sững sờ: “Ý của cậu là…”
Hàn Thành lo sẽ dọa sợ Tô Tiếu Tiếu, có vài chuyện vốn không muốn nói trước mặt cô.
Kết quả lại nhìn thấy đôi mắt thỏ đỏ hồng đó của cô đang nhìn chằm chằm vào mình, còn nói một cách đầy căm phẫn: “Anh tính làm thế nào lén đánh con trai của bà ta một trận cho bà ta đau lòng sao? Không đủ hả giận, chúng ta còn phải đòi lại tiền và đồ của đám trẻ về nữa, không thể cho lão yêu bà này được lời!”
Trái tim của Hàn Thành mềm nhũn, đáp: “Người mà bà ta để ý nhất là hai đứa con trai của bà ta, bọn họ đều không phải hạng người tốt đẹp gì, anh có cách thu phục bọn họ, sẽ không bỏ qua như vậy đâu, em yên tâm.”
Nếu như đám con trai của Châu Thúy Hoa nói một câu thay con trai của anh hoặc là quản chặt con trai mình một chút thì cũng không đến mức bắt nạt Cơm Nắm và Bánh Đậu thành ra như vậy, bọn họ đều là cá mè một lứa, không một ai có thể chạy thoát được.

Sau bữa cơm bọn họ hẹn thời gian gặp lại vào buổi chiều, mấy người lớn tách ra làm việc, Tô Tiếu Tiếu và Triệu Tiên Phong dẫn trẻ con đi bệnh viện, còn Hàn Thành đi xử lý chuyện của Châu Thúy Hoa.
Vết bầm tím trên người Cơm Nắm trông nghiêm trọng nhưng ngược lại không bị thương đến gân cốt, thêm vết bong gân chân nhẹ, còn Bánh Đậu nhỏ thì bị thương nghiêm trọng hơn, tay trái nứt xương cần phải băng cố định một khoảng thời gian.
Bác sĩ phụ trách nhìn Tô Tiếu Tiếu và Triệu Tiên Phong: “Các người đánh con thành ra như vậy, tôi phải báo công an, mệt cho anh còn là quân nhân sao lại ra tay nặng như vậy? Hơn nữa những vết thương này không phải ngày một ngày hai hình thành, tôi có lý do nghi ngờ anh chị ngược đãi trẻ con trong thời gian dài.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Bác sĩ, vị đồng chí này chỉ có lòng tốt đưa tôi qua đây, con của tôi bị người ta ngược đãi suốt thời gian dài, xin anh nhất định phải viết vào báo cáo bệnh án chi tiết thương tích của đứa nhỏ, tôi cần những chứng cứ này để đưa người đã ngược đãi tụi nhỏ vào đồn công an. Chúng tôi làm người lớn cũng có lỗi, quản giáo bất lực, sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn bọn họ với vẻ ngạc nhiên: “Tôi nói sao anh chị lớn lên nhã nhặn như vậy lại ngược đãi trẻ con chứ.”
Bác sĩ nghĩ ngợi rồi viết chi tiết rõ ràng thời gian xảy ra và mức độ nghiêm trọng của mỗi một vết thương, còn cố hết sức viết nghiêm trọng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận