Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 225: Trách mắng

Cô Trần nghe thấy cô Mạc nói chuyện đã sớm không thể nghe nổi nữa, lại thêm bà ấy thật sự thích hai học sinh
là Cơm Nắm và Trụ Tử này, mới nói thẳng: “Ở nhà dốc lòng dạy hết mọi thứ cho con mình thì có vấn đề sao? Mỗi ngày tôi cũng ở nhà dạy cháu trai tôi học toán, cô Mạc, bản thân cô cũng là giáo viên ngữ văn, cô cũng có thể
giống như cô Tô dạy con mình mà không phải là ở đây nói năng kỳ quái kêu cô Tô người ta không dạy tốt con
nhà cô.
Tôi đã dạy ở trường tiểu học này mười mấy năm rồi, cho dù là bài kiểm tra gì, tôi cũng chưa từng thấy lớp nào
mà hơn nửa lớp đều trên chín mươi điểm, cô lại còn không biết xấu hổ nói người ta giữ nghề, nếu như giữ nghề có thể dạy học sinh được như vậy thì tôi cũng giữ nghề.
Giáo viên khác cũng bảo: “Đúng đấy cô Trần, cả lớp có ba học sinh không đạt tiêu chuẩn mà con trai của một giáo viên ngữ văn như cô lại thi đứng thứ ba từ dưới lên, không phải cô nên tìm hiểu nguyên nhân từ trên người
mình hay sao? Trường học chỉ có mấy giáo viên ngữ văn chúng ta, tuy rằng môn ngữ văn của con trai tôi không nói có thể đảm bảo thi được một trăm điểm, nhưng cũng rất khi thi dưới chín mươi điểm lắm.
Cô Mạc lập tức không còn đường lui nữa, quát với mọi người một câu: “Tự tôi có thể dạy thì còn cần các người
nói sao?”
Nói xong cô ta bật khóc chạy ra ngoài.
Cô Trần nói với Tô Tiếu Tiếu: “Cô Tô, cô đừng để ý đến cô ta, từ sáng đến tối đều mắng con trai mình dốt, con
trai cô ta thấy cô ta như chuột thấy mèo ấy, bản thân mình còn không dạy nổi con trai lại còn đi trách người
khác.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng của cô Trần, nghĩ tới Châu Đại Vi thật sự không ngốc, lẽ nào là tâm lý phản nghịch muốn đối phó với cô Mạc sao?
Tại hội trường tiệc nào đó ở thủ đô.
Chủ nhiệm Hàn thân là đại diện cho bệnh viện trẻ tuổi nhất trước tiên dùng tiếng mẹ đẻ phát biểu diễn thuyết
học thuật với những ngôi sao sáng của giới y học tới từ các quốc gia khác nhau, sau đó anh lại dùng tiếng Anh rõ ràng lặp lại một lần, nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất trong hội trường.
Hàn Thành cúi người đi xuống bục diễn thuyết một cách rất đúng mực, rất nhiều người đi qua chủ động bắt tay
chào hỏi anh, Trần Băng Dương thân là người phụ trách cao nhất của hệ thống chữa bệnh tại thành phố vỗ lên vai anh: “Hậu sinh khả úy, tương lai rộng mở.
Hàn Thành liếc mắt nhìn một phòng toàn những ngôi sao sáng có kinh nghiệm và lý lịch phong phú hơn mình,
chỉ lắc đầu: “Học không bờ bến, như muối bỏ biển?
Đây không phải là anh tự khiêm tốn, sau khi tham gia xong đại hội giao lưu lần này, anh lại càng chắc chắn với
quyết tâm về trường học nghiên cứu đào tạo sâu hơn.
Sau buổi họp, anh mang năm cái bánh nướng rau cải khô và nửa hộp cá kho mà Tô Tiếu Tiếu làm đi tới một tứ
hợp viện trong phố cổ.
Thủ đô cuối mùa thu thấy lá rơi chậm rãi, khắp thành phố ngập tràn hoa cúc, cây hòe già trong con phố nhỏ
cũng vươn mình tới tô thêm một phần sắc thu, cái gọi là thu vàng chính là ngay cả lá cây xào xạc dưới chân cũng
là màu vàng.
Hàn Thành gõ cánh cửa lớn của một căn tứ hợp viện cũ kỹ trong đó.
Cạnh cửa nhà vẫn cây hòe nghiêng cổ đó, hoa giấy nhẵn trong góc tường vẫn còn nhưng chỉ còn lại cành cây
trụi lủi.
Thật lâu sau, cánh cửa lớn cũ kỹ “kẽo kẹt” một tiếng, lung lay như sắp đổ mở ra, bên trong có một mái đầu trắng xóa thò ra, trông thấy Hàn Thành, đôi mắt già nua đầu ngầu đó lóe lên một tia mừng rỡ có hơi khó nhận ra, sau đó thu lại ngay lập tức, ông cụ nghiêm mặt: “Đây là nơi cậu nên tới sao? Cậu tới đây làm gì? Đi đi đi, không gặp!”
Ông cụ nói xong định đóng cửa lớn lại nhưng bị Hàn Thành dùng một tay chặn lại: “Lão thủ trưởng, cháu tới đây
họp, thuận tiện tới thăm chú luôn, thủ trưởng của chúng cháu gửi lời hỏi thăm chú. Ông cụ bĩu môi, khăng khăng muốn đóng cửa vào: “Không quen, đi đi đi!”
Hàn Thành không có cách nào, chỉ có thể đưa hộp cơm trong tay qua: “Bánh nướng rau khô và cá kho mà vợ
cháu tự tay làm, cháu cầm qua đây để chú nếm thử tay nghề của vợ cháu.
Đôi mắt già nua đục ngầu của ông cụ “ting” một cái sáng ngời: “Bánh nướng rau khô? Cá kho? Sao cô ta biết tôi
thích ăn món này? Tiểu tử cậu nói với cô ta sao?”
Hàn Thành: “…” Đây đúng thật là một sự hiểu lầm tuyệt vời, ngay cả anh về nhà cũng mới biết cô nấu món này.
“Không đúng” Ông cụ lại bảo: “Không phải Dương Mai qua đời rồi sao? Vợ ở đâu ra nữa? Cậu lấy một cô nữa
sao?”
Hàn Thành hơi gật đầu: “Vâng, cô ấy tên là Tô Tiếu Tiếu, rất tốt với cháu và các con.
Ông cụ gật đầu: “Mắt nhìn của tiểu tử cậu hiển nhiên rất tốt rồi”
999 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận