Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 636: Rời đi

Không biết có phải bị ánh mắt yêu thương ban ngày đó của Tô Tiếu Tiếu kích thích hay không mà buổi tối Hàn
Thành vô cùng nhiệt tình, quả thật coi cô như nữ vương mà hầu hạ, cuối cùng Tô Tiếu Tiếu không còn sức chống đỡ ngủ mê man trong lòng anh.
Hôm sau tỉnh lại, mặt cô đỏ bừng vô cùng ngại ngùng, Hàn Thành dỗ nửa ngày cô vẫn trốn trong chăn không
chịu nhìn anh, trông rất yêu kiều.
Kỳ nghỉ của Hàn Thành cũng không dài như vậy, buổi chiều anh phải chạy về đại học thủ đô tiếp tục hạng mục
với thầy hướng dẫn.
Vẫn là Tô Chấn Hoa lái xe kéo đưa anh tới nhà ga, trước khi đi Tô Tiếu Tiếu đỏ hoe mắt, hai vợ chồng từ ngày
biết nhau đã không chia xa nhiều cho lắm. Tô Tiếu Tiếu chỉ hận không thể lập tức về thủ đô cùng anh, nhưng
đám người Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đã kêu Cố Triển Vọng mua vé luôn rồi, vẫn phải đợi sau khi trồng vội gặt vội kết thúc mới có thể đi được.
Vợ và con đều là miếng thịt của Hàn Thành hiển nhiên anh cũng không nỡ, càng không nỡ thấy Tô Tiếu Tiếu đỏ
hoe mắt: “Anh gọi điện thoại về lại xin thầy nghỉ thêm một tuần đi.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Bỏ đi, vé cũng không tiện đổi, qua vài ngày nữa bọn em sẽ trở về, anh về thủ đô thì báo bình an cho em, chăm sóc bản thân cho tốt, còn phải nhớ ăn cơm đúng giờ. Trước mắt bao người, Hàn Thành ôm vợ cũng ôm các con rồi mới rời đi với vẻ lưu luyến không nỡ. Mấy ngày sau thời tiết đều rất tốt, mặt trời rực rỡ treo trên cao, vẫn rất nóng nực như cũ nhưng thi thoảng có
gió thổi qua, đã không phải là loại oi bức trước khi bão tới đó nữa.
Thôn Tô Gia trên dưới một lòng, sau khi cày ruộng xong rất nhanh lại sắp tiến vào công tác trồng vội gặt vội tiếp theo, đó chính là cấy mạ, phải xúc lên mạ đã nuôi xong lên rồi cắm lại vào trong ruộng, ruộng nước rộng lớn cứ cách vài phân là cắm một cây. Đây cũng là công trình lớn tuy rằng bớt được khâu đập lúa và phơi lúa khi gặt lúa,
nhưng cũng là bán mặt cho đất bán lưng cho trời chân chính, cả ngày còng lưng làm việc cũng rất mệt mỏi. Đám trẻ làm việc một ngày cũng mệt không muốn nhúc nhích.
Ngay cả Cơm Nắm cũng nói sau này nhất định sẽ phát minh ra máy gặt lúa còn phải phát minh ra một máy cấy
mạ nữa, như vậy sau này các bác nông dân không cần phải còng lưng cày cấy nữa.
Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ, vốn nước mình chính là nước nông nghiệp lớn, thế hệ sau dùng việc cày cấy đứng thứ
bảy thế giới nuôi sống nhân khẩu đứng thứ hai hai thế giới, đây là một kỳ tích vĩ đại, đương nhiên ông Viên cha đẻ của lai tạo giống lúa nước đã góp phần rất lớn, muốn làm tốt công việc cần phải chuẩn bị thiết bị đủ thiết bị cần thiết, nếu như Cơm Nắm muốn làm nhà thiết kế máy móc nông nghiệp cũng rất tốt. Đầu óc của cậu bé linh
hoạt có vô cùng nhiều mưu mô, thiết kế xong thứ này thật sự có thể tạo phúc cho nhân loại, nâng cao hiệu suất lao động, nuôi sống nhiều người hơn.
Công việc cấy mạ mất năm ngày đã hoàn thành, Tô Vệ Dân nói là tính tích cực luyện ra từ vụ thu hoạch gấp lúa nước, lượng công việc như vậy năm ngoái phải tám đến mười ngày mới có thể hoàn thành, năm nay chỉ cần thời
gian năm ngày, từ đó có thể thấy còn có bao nhiêu sức lao động thừa nữa, nếu như chia ruộng đến các hộ gia đình, tính tích cực sẽ chỉ cao hơn.
Cho nên công tác cấy mạ vừa hoàn thành, Tô Vệ Dân hoàn thiện “bản kế hoạch” của Tô Tiếu Tiếu, dự định trực
tiếp đi tìm lãnh đạo huyện đề xuất chuyện này.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút, chuyện này cô ít nhiều cũng biết một chút nên dứt khoát đi cùng cha cô.
Tô Tiếu Tiếu đã rất lâu rồi chưa đến huyện, lần trước tới vẫn là khi mẹ của Lương Hồng Mai đến gây sự vào vài
năm trước, bây giờ tới lại rõ ràng có loại ảo giác về lại chốn xưa.
Bầu không khí sinh hoạt ở huyện nhỏ rất đậm, hoàn toàn không còn loại tối tăm như vài năm trước nữa, rất có ý
sức sống dồi dào tràn đầy niềm vui hướng tới vinh quang.
Thị trấn nhỏ tọa lạc bên một con sông nhỏ. Chỗ giao nhau ở cửa vào hai sông hiện ra hai màu sắc khác nhau, một bên xanh biếc, một bên màu vàng cam, vị trí đối diện với nơi hội tụ là tòa nhà cao nhất, nơi đó chính là khu tập thể huyện. Các bộ phận ở huyện nhỏ không chia rõ ràng như vậy, gần như toàn bộ thành viên nhà nước đều
chen chúc trong văn phòng của mấy tòa nhà này, cách vài bước là có thể tới khu tập thể ký túc xá nhà nước, bên cạnh còn có ký túc xá ngân hàng và ký túc xá bệnh viện.
Vì mùa bão và mùa mưa hàng năm Hợp Giang đều sẽ có thủy triều khiến tòa nhà ven sông quanh năm bị nước nhấn chìm, một lần nhấn chìm hai tòa nhà nghiêm trọng nhất, vì thế ở thời đại trong thành phố một gia đình mấy người chen trong nhà tập thể chưa đến mấy chục mét vuông cũng là trạng thái bình thường này, toàn bộ
tòa nhà ven sông đều để trống không có người ở cũng được xem là đặc sắc của huyện nhỏ phía nam.
968 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận