Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 233: Tự lập

Bốn người đàn ông cùng nhau đi rửa mặt, Hàn Thành kêu hai anh trai giúp em rửa mặt, còn anh vào nhà bếp nấu cháo, trong cháo không dám bỏ thêm gì mà chỉ cho gạo trắng và gạo kê vào nấu chung, sau khi lửa lớn đun sôi mới chuyển sang bếp than, để nó ở trên bếp lửa sôi chậm, trước khi ăn lại bỏ thêm chút muối vào là được. Hàn Thành pha cho mỗi đứa trẻ một cốc sữa bò rồi dặn dò: “Cha ra ngoài mua bữa sáng thuận tiện đi mua đồ ăn, các con ở nhà ngoan một chút, hai anh chăm em cho cẩn thận, trước khi cha về không được động vào nồi ở phòng bếp, sẽ bị bỏng đấy.
Cơm Nắm và Trụ Tử gật đầu nghiêm túc.
Hàn Thành xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Mẹ không khỏe, hôm nay con cố hết sức đừng để mẹ bé nghe không?”
Hai đứa lớn rất ít đòi Tô Tiếu Tiếu bế nhưng Bánh Đậu nhỏ này vô cùng dính cô, chỉ hận không thể mọc ra từ trên người cô.
Tuy rằng Bánh Đậu nhỏ không muốn nhưng cậu bé cũng nghe hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Thành buộc giỏ ở yên sau xe đạp, dự định đi nhanh rồi về.
Hôm nay lão Hồ thấy anh tới mua thức ăn cũng vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tô đâu?”
Hàn Thành đáp: “Hôm nay cô ấy không khỏe, cho tôi hai lạng thịt nạc và nửa cân xương ống đi.
Hàn Thành dự định buổi trưa nấu ít cháo thịt nạc cho Tô Tiếu Tiếu, trước đó thấy cô từng nấu một lần, thanh đạm lại dinh dưỡng, cô cũng rất thích ăn.
Lão Hồ rất ngạc nhiên, cho rằng Hàn Thành không biết đi chợ mới nhắc nhở anh: “Chủ nhiệm Hàn, nấu thịt nạc rất khô, hay là phối thêm ít mỡ đi?”
Hàn Thành lắc đầu: “Không cần, cứ lấy nạc hết đi.
Lão Hồ không có cách nào khác, khi cân cũng cố hết sức thêm cho anh một ít, xương cũng cho thêm một cái. Hàn Thành lại mua ít sò không cần phiếu và rau xanh cho đám trẻ ăn, nhìn thấy cà chua lại mua một túi, cuối cùng đi vào tiệm cơm quốc doanh mua ít bánh bao và màn thầu rồi nhanh chóng về nhà.
Bánh Đậu nhỏ uống xong sữa bò lại bê cái ghế nhỏ ngồi canh ở cửa phòng mẹ.
Hai đứa lớn quét sân thì quét sân, tưới rau thì tưới rau, cho gà ăn thì cho gà ăn, vô cùng ăn ý.
Trải qua một khoảng thời gian hết lòng chăm sóc, phần lớn rau mà Lý Ngọc Phụng trồng đều đã mọc mầm, khi Trụ Tử tưới nước vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng chồi non.
“Mẹ…” Giọng nói hưng phấn của Bánh Đậu nhỏ truyền ra từ trong nhà, hai đứa lớn trong sân đưa mắt nhìn nhau, ném bình nước thì ném bình nước, ném chổi thì ném chổi, rồi phóng vào nhà như tên bắn.
Cơm Nắm nhỏ: “Mẹ!”
Trụ Tử nhỏ: “Dì Tô!”
Hôm nay Tô Tiếu Tiếu đã tốt hơn rất nhiều nhưng cơ thể vẫn rất yếu, bị ba đứa trẻ vây quanh như vậy, muốn cái người xuống bé Bánh Đậu nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ tránh ra, nhìn mẹ với vẻ tủi thân: “Mẹ, không bế.”
Cơm Nắm nhỏ ngửa đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Cha nói hôm nay không được bế Bánh Đậu nhỏ, mẹ ơi mẹ còn khó chịu không?”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu các con, lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cha đâu?”
Cơm Nắm nhỏ: “Cha đi chợ rồi ạ, sẽ về nhanh thôi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Mẹ đi rửa mặt trước đã, các con làm việc đi”
Nói xong, mấy đứa trẻ vẫn đứng im không nhúc nhích, mấy đôi mắt sáng ngời trông thấy đáy đó đều nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Tiếu Tiếu biết tối qua có khả năng mình đã dọa sợ bọn trẻ rồi, mới tìm cái ghế ngồi xuống, ôm cả ba đứa trẻ vào lòng rồi nghiêm túc giải thích: “Mẹ thật sự không sao mà, người ăn ngũ cốc hoa màu thi thoảng sinh bệnh là chuyện vô cùng bình thường, cho nên các con đừng lo lắng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lên thôi.
Cơm Nắm nhỏ trải qua sinh ly tử biệt từ khi còn rất nhỏ nên hiểu chuyện rất sớm, cậu bé nhớ mẹ cậu bé cũng bệnh phải đi tới bệnh viện, rồi sau đó không về nữa, sau này cũng không còn nhìn thấy nữa, chỉ là sự xuất hiện của Tô Tiếu Tiếu đã khiến cậu bé hoàn toàn quên mất đoạn ký ức đau khổ đó, bây giờ phản ứng lại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu bé ôm Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, mẹ đừng giống như mẹ con, mẹ không thể rời xa bọn con được, bọn con không thể không có mẹ, hu hu hu…”
Đứa trẻ có mẹ hạnh phúc biết bao, khi Cơm Nắm còn nhỏ không hiểu điều này nhưng sau khi Tô Tiếu Tiếu tới, cậu bé mới hoàn toàn hiểu ra, cậu bé không dám tưởng tượng ra nếu như gia đình này không có Tô Tiếu Tiếu sẽ
biến thành cái dạng gì nữa.
Trụ Tử cũng bắt đầu lau nước mắt, cha cậu bé đi lúc nào cậu bé cũng không có ấn tượng, lại càng chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cậu bé còn ở bệnh viện tận mắt nhìn thấy bà nội mãi mãi rời xa mình, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu không phải cha mẹ của cậu bé nhưng lại giống như cha mẹ tái sinh của cậu bé, cuộc sống tốt đẹp nhất của cậu bé chính là trải qua ở nhà họ Hàn, cậu bé cũng rất sợ Tô Tiếu Tiếu đi bệnh viện rồi sẽ không về nữa, vẫn luôn nhịn đến bây giờ mới dám khóc.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận