Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 291: Về nhà thôi

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cùng với tiếng chuông tan lớp vang lên, lớp trưởng vừa hô “nghiêm, tạm biệt cô Tổ” cũng có nghĩa kiếp sống trên bục giảng của Tô Tiếu Tiếu cũng chấm dứt từ đây. Cô nghĩ cô sẽ mãi mãi nhớ gương mặt của mỗi một đứa trẻ đáng yêu ở nơi này, cũng tin rằng tương lai không xa sẽ có thêm một tốp rường cột quốc gia nữa.
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười vẫy tay với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, chúng ta về thôi”
Bánh Đậu nhỏ không hiểu tâm trạng buồn bã của mấy anh chị này, dù sao mỗi ngày cậu bé đều có thể gặp được mẹ, nghe thấy tiếng gọi của mẹ, cậu bé đeo cặp sách nhỏ của mình, bỏ bảng đen nhỏ vào trong lòng Cơm Nắm nhỏ rồi cong đôi mắt lại, chạy “bịch bịch bịch” về phía mẹ.
Tô Tiếu Tiếu nắm tay nhỏ của Bánh Đậu nhỏ, quay đầu lại vẫy tay: “Tạm biệt các em?
“Tạm biệt cô Tô!” Đám trẻ đều đỏ hoe mắt, nhìn bóng lưng của Tô Tiếu Tiếu mà đột nhiên thấy rất ngưỡng mộ Cơm Nắm và Trụ Tử.
Đại Thụ nói: “Các cậu thì tốt rồi, ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô Tô.
Cơm Nắm: “Đổi lại mẹ cậu tới dạy thay lớp của mẹ tớ, mỗi ngày cậu cũng có thể gặp được mẹ cậu đấy thôi”
Đại Thụ cúi đầu, bĩu môi không nói gì nữa.
“Bánh Đậu nhỏ thích lên lớp không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi đứa trẻ xinh xắn đi đường vững vàng này.
Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Thích ạ, thích lớp của mẹ, không thích những giáo viên khác…”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Vậy cũng không được, Bánh Đậu nhỏ phải thử thích lớp của mỗi một giáo viên khác, có chỗ nào không hiểu có thể trở về hỏi cha mẹ.
Cô nắm tay Bánh Đậu nhỏ vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về nhà, khi sắp về đến cửa nhà lại trông thấy bóng người quen thuộc xách túi lớn túi nhỏ, cô còn chưa phản ứng lại được thì Bánh Đậu nhỏ đã buông tay cô ta, giống như một mũi tên rời cung bắn về phía trước, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…” Tô Tiếu Tiếu mừng rỡ ra mặt, mẹ tới nhanh như vậy sao?
,
Chớp mắt Bánh Đậu nhỏ đã chạy “bịch bịch bịch” tới ôm chân bà ngoại: “Bà ngoại, bà tới rồi, anh Đại Bảo và Tiểu Bảo đâu ạ?”
Lý Ngọc Phụng mặt mày rạng rỡ, buông đồ trong tay ôm đứa trẻ lên, cọ vào gương mặt nhỏ của cậu bé: “Anh Đại Bảo và Tiểu Bảo đang đi học, bà ngoại lén một mình tới đây”
Trẻ con trong nhà con gái vốn đông, đám trẻ có ngoan bao nhiêu cũng vẫn ồn ào, đến khi đó lại thêm hai đứa nữa vậy trong nhà sẽ thành cái chợ mất.
Tô Tiếu Tiếu mang cái lúm đồng tiền nhỏ bước tới duỗi tay ôm Lý Ngọc Phụng và Bánh Đậu nhỏ: “Mẹ…”
Lý Ngọc Phụng vỗ vai con gái: “Buông ra trước đã, để mẹ từ từ xem nào.
Tô Tiếu Tiếu buông bà ấy ra, Lý Ngọc Phụng thả Bánh Đậu nhỏ xuống, kéo cô tới nhìn trái nhìn phải, dáng người nhỏ nhắn mà cái bụng rất to trông có hơi dọa người, nhưng bà ấy vẫn bình tĩnh bảo: “Thế này vẫn tốt, chị Ngưu ở công xã ngày trước khi mang thai đôi gần bằng tháng của con bụng còn to hơn con một vòng, người cũng phải nằm trên giường, cuối cùng vẫn mẹ con bình an đấy thôi, mẹ thấy con rất tốt, mỗi ngày hoạt động nhiều một chút, nhàn rỗi thì đi phơi nắng, rất dễ sinh.
Tô Tiếu Tiếu nhìn mẹ với vẻ nghi ngờ: “Sao con chưa từng nghe nói công xã mình có chị Ngưu nào từng mang thai đôi nhỉ?”
Lý Ngọc Phụng buông cô ra, xách đồ trên đất lên trước, Bánh Đậu nhỏ ngồi xổm xuống định giúp bà cầm đồ, Lý
Ngọc Phụng đưa cái nhẹ nhất cho cậu bé.
“Lẽ nào con còn biết hết người trong toàn công xã sao? Lúc đó con đi học ở thành phố, làm sao biết rõ được như vậy, ôi trời bé ngoan, cái này nặng, cháu giúp bà ngoại cầm cái đó là được rồi.
Lý Ngọc Phụng thành công nói lái sang chuyện khác, Tô Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục hỏi nữa. Vừa vào nhà, cô lại hỏi: “Sao mẹ lại mang nhiều đồ như vậy tới, mà sao Đại Bảo với Tiểu Bảo không tới cùng?”
Lý Ngọc Phụng đáp: “Ngược lại tụi nó muốn tới nhưng mẹ sợ trẻ con trong nhà đông, đến lúc đó làm phiền con nghỉ ngơi, nên nhân lúc Tiểu Bảo đi học lén tới đây đấy”
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười: “Lúc năm mới đã đồng ý sẽ dẫn tụi nhỏ cùng tới đây rồi mà, Đại Bảo và Tiểu Bảo mà biết không phải sẽ khóc sao?”
Lý Ngọc Phụng vừa dỡ đồ ra vừa bảo: “Cứ để bọn nó khóc, khóc mấy ngày là hết, vẫn tốt hơn so với đến lúc đó
làm phiền con nghỉ ngơi.
Trong lòng bà ấy, trời đất rộng lớn vẫn là con gái lớn nhất.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao sau này cơ hội tới còn nhiều, cũng không thiếu một khoảng thời
gian này.
“Mẹ, mẹ mang nhiều gừng tới phải ăn đến khi nào, không phải lúc đón năm mới còn một túi sao? Cây này là gì
đây ạ?”
1017 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận