Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 409: Khoai lang

Lý Ngọc Phụng nói với vẻ bực bội: “Đại Bảo, cháu nhổ cả củ lên rồi kêu Bánh Đậu nhỏ nhặt vào sọt đi”
Đại Bảo đáp: “Bà nội, cháu đang muốn cho Bánh Đậu nhỏ trải nghiệm đào đất một chút mà
“Cũng được, đừng để lát nữa quần áo bẩn là được. Trước khi Lý Ngọc Phụng ra ngoài đã kêu mỗi đứa trẻ thay quần áo cũ lên, còn đeo bao tay vào rồi mới qua đây, mùa đông nếu như áo bông bị bẩn cũng không còn quần áo dày mà mặc nữa.
Đại Bảo nhổ một đống khoai lang gồm cả lá lẫn gốc lên đặt một bên, kêu Bánh Đậu nhỏ nhặt từng củ ra bỏ vào sọt, lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ trải nghiệm niềm vui tham gia thu hoạch thấy cũng rất vui vẻ.
Phía bên Cơm Nắm nhỏ cũng tìm được kỹ xảo, khi đào cũng rất ít khi đào đứt, hai cái sọt to lập tức được đựng đầy, số khoai bị đào đỏng thì lại đặt qua một bên, Lý Ngọc Phụng giúp bọn trẻ đào một cái hố sẵn, lại giúp bọn nhỏ nhóm lửa tại hiện trường ăn luôn.
Khoai lang nhổ lên phần lá cũng không lãng phí mà mang về cho gà lợn trâu ăn cũng rất tốt.
Bánh Bao nhỏ nhìn thấy khoai lang sống đã muốn chạy tới gặm nhưng trời quá lạnh, Lý Ngọc Phụng không dám cho cậu bé ăn sống, lỡ như ăn hỏng dạ dày thì phiền phức to, nếu là mùa hè ngược lại có thể lột một củ cho cậu bé gặm.
Bên này nhiều nhiên liệu nên đốt lửa cũng rất nhanh, khoai lang bể nửa cũng chín rất nhanh.
Lý Ngọc Phụng ở bên đó thu dọn xong thì khoai lang cũng đã nướng gần được, tản ra mùi thơm phức.
Bánh Bao nhỏ đã đói muốn xỉu rồi, không ngừng nói: “Muốn măm, muốn măm…”
,
Bánh Trôi nhỏ cũng rất tò mò, kéo em trai đi qua cầm cành nhỏ chọc ổ khoai lang.
Lý Ngọc Phụng cảm thấy được rồi, dùng cuốc khều khoai lang nướng ra một cách thành thạo, cái nào cũng thơm nức nở tỏa ra hơi nóng, đám trẻ nôn nóng đi nhặt, Bánh Bao nhỏ cũng muốn duỗi tay nắm lại bị Trương Xuân Anh nhanh chóng ôm về: “Các cháu cẩn thận phỏng tay, nóng lắm đấy, Bánh Bao nhỏ đợi một lúc nữa rồi ǎn.”
Cơm Nắm nhặt một củ ném qua ném lại giữa hai tay, đợi không còn quá nóng nữa mới lột vỏ tách thành hai nửa, lại đợi thêm đến khi quả thật không còn nóng nữa mới cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ mỗi người một nửa.
Tiểu Bảo cũng đưa cho em trai một nửa.
Khoai lang nướng tươi mới vừa bột vừa thơm ăn vào cũng như ăn cơm, Lý Ngọc Phụng cũng lo ba đứa nhỏ bị nghẹn, nhưng Bánh Trôi nhỏ và Bé Út không thích ăn cho lắm, ăn hai miếng là không muốn ăn nữa, chỉ có Bánh Bao nhỏ là ăn rất ngon, nhưng cậu bé rất thông minh, chỉ ăn miếng nhỏ ngậm trong miệng đơi nước miếng thấm nhũn mới nuốt xuống, một mình cậu bé ước chừng ăn hai củ khoai lớn cũng không thấy cậu bé bị nghẹn, ăn hết còn muốn ăn nữa.
Lý Ngọc Phụng không cho cậu bé ăn nhiều như vậy: “Bánh Bao nhỏ đợi lát nữa về nhà ăn cơm nhé, nếu cháu ăn nữa về nhà sẽ không ăn được món ngon mà mẹ cháu nấu đâu.
Bánh Bao nhỏ lắc đầu đáp: “Măm, muốn…” ý là ăn được mà, cháu còn muốn ăn nữa.
Lý Ngọc Phụng chỉ đành cho cậu bé một nửa nhỏ, bé con vẫn ăn rất ngon, bốn anh trai đều không ăn nhiều bằng cậu bé, cũng không biết cái bụng nhỏ của cậu bé chứa kiểu gì.
Cơm Nắm nhỏ vốn cũng là một nhóc phàm ăn, lượng cơm cũng không nhỏ, cậu bé cũng ăn hai củ to mới dừng: “Khoai lang tươi mới quả nhiên ngon hơn khoai lang để lâu, bà ngoại, sau này cháu muốn mỗi ngày ăn một củ khoai lang, khi chúng ta ăn cơm cho vào lòng bếp mấy củ ạ!”
Lý Ngọc Phụng bảo: “Muốn ăn khoai lang còn không dễ dàng sao? Nhưng cất vài ngày sẽ không còn dẻo như vậy nữa, sau khi đường hóa sẽ biến thành ngọt, khoai lang phơi khô mới ngon nhất. Cháu muốn ăn bột dẻo thì mỗi ngày tới đào mấy củ, như vậy là ngon nhất, nhưng mùng một tết không được đến.
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Cháu biết rồi ạ!” Cơm Nắm nhỏ để lại mấy củ khoai nướng mang về cho đám người Tô Tiếu Tiếu ăn.
Khi về nhà, Trương Xuân Anh và Lý Ngọc Phụng luân phiên gánh khoai, ba anh lớn mỗi người cõng một đứa trẻ, cả gia đình lại chậm rãi về nhà.
Khi đi qua chuồng trâu, Lý Ngọc Phụng ném một đống lá khoai to vào trong, trâu nước già đủ cần mẫn lại ăn no một bữa.
Cùng lúc đó, báo cáo công tác của Hàn Thành ở thủ đô cũng đã tiến hành rất thuận lợi, có được sự tán dương cao độ của lãnh đạo, còn thưởng cho anh cũng không ít thứ. Một ngày liên hoan cuối cùng còn phát cho mỗi người một bao quà, bên trong có vịt quay to, chân giò và kinh bát kiện…
Hàn Thành trực tiếp xách những thứ này đi tới ngõ nhỏ mà ông cụ nhà họ Trương ở, khi đi ngang qua một căn tứ hợp viện nào đó anh dừng lại một lúc mới tiếp tục tiến lên. Thẳng đến khi tới trước cây hòe nghiêng cổ đó
mới dừng lại, gõ cửa sân đã đổi thành một cánh cửa tứ hợp viện mới.
Trương Hồng Đồ mở cửa: “Hàn Thành tới rồi à? Hôm nay sớm như vậy sao?”
Hàn Thành đưa đồ trong tay cho anh ấy: “Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai không cần đi nữa”
993 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận