Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 316: Tiểu Bảo phưu lưu ký 6

Tô Chấn Trung cũng cảm thấy hai tiểu tử thối này nên có một bài học nhớ đời, anh ta cũng đánh một cái lên
mông Đại Bảo: “Em trai nhỏ không hiểu chuyện, con làm anh trai không thể khuyên một chút được sao? Không thể nói với em ra ngoài rất nguy hiểm sao? Cha nói với con bao nhiêu lần không thể chạy lung tung? Bình thường ngay cả cái sân này cũng không cho con ra ngoài một mình, vừa rồi gặp phải người xấu có phải không? Lỡ như người ta dùng bao tải chụp bọn con khiêng lên vùng núi hẻo lánh, vậy các con tính làm thế nào?” Đại Bảo sẽ không gân cổ lên khóc mà chỉ khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi tí tách, cậu bé vốn sợ, cũng đã từng khuyên em trai nhưng không thể khuyên được, chỉ có thể đi cùng cậu bé, cũng không thể để em trai đi một
mình được, nhưng Đại Bảo sẽ không bán đứng em trai, cũng biết mình sai nên xin lỗi: “Con, con biết sai rồi ạ, lần sau không dám nữa.
Tiểu Bảo thấy cha mình không đánh mình nữa, cũng không gân cổ lên khóc nữa mà nói với vẻ oan ức: “Bác cả ơi
cháu sai rồi, bác đừng đánh anh Đại Bảo, là cháu cứ đòi đi, nhưng đấy cũng là do bà nội nói chuyện không giữ lời
trước, rõ ràng đã đồng ý sẽ dẫn chúng cháu qua đó nhưng lại một mình lén lút rời đi, các bác không dẫn cháu đi nên cháu chỉ có thể tự mình nghĩ cách
Lương Hồng Mai kéo Tiểu Bảo qua, nói với vẻ buồn bực: “Không phải không muốn dẫn các cháu đi, bác cũng rất
muốn đi thăm cô và các em, nhưng cháu có biết cô sinh em xong mệt bao nhiêu không? Nhà cô vốn đã có Cơm Nắm và Bánh Đậu, giờ lại thêm em trai em gái đã là bốn đứa trẻ rồi.
Hai tiểu tử thối các cháu bình thường gom lại một chỗ đã gà bay chó sủa rồi, dẫn hai đứa các cháu qua đó trong nhà sẽ thành sáu đứa trẻ, cho dù có nhỏ giọng cỡ nào cũng sẽ làm ồn đến cô và các em nghỉ ngơi, nếu như các cháu thật sự nghĩ cho cô thì để cô nghỉ ngơi cho tốt, trước đừng đi làm phiền cô, có được không? Đợi em trai em gái lớn hơn một chút, cơ thể cô hồi phục tốt hơn một chút, sau này lại đi sau có được không? Còn nữa, mẹ cháu sắp tới cũng sinh em bé, bà nội rất nhanh sẽ về nhà, chúng ta tạm thời không đi đến nhà cô
rước thêm phiền phức có được không? Bác đồng ý với cháu, đợi khi nào năm mới, nếu như cô không về thì bác xin nghỉ dẫn các cháu đi sau, được không?”
Trong thư Tô Tiếu Tiếu có nói Trụ Tử đã tìm được cha mẹ ruột của mình nên đã về nhà mình ở, hơn nữa còn ở ngay nhà bên cạnh bọn họ, người nhà họ Tô rất mừng cho cậu bé.
Lương Hồng Mai biết Tiểu Bảo và Đại Bảo khác nhau, sau khi Đại Bảo ba tuổi bọn họ đã dẫn vào huyện cho đi
nhà trẻ, sau này vẫn luôn mang theo bên mình, vợ chồng Tô Chấn Hoa bình thường thật sự không quản con cho lắm, trước đây Tiểu Bảo vẫn luôn sống với bà nội và cô, tình cảm dành cho bọn họ cũng không ít hơn với cha mẹ
mình, Tiểu Bảo nhớ bọn họ cũng là chuyện quá bình thường mà thôi, nhưng mọi người thật sự không ngờ hai đứa trẻ mới lớn có một chút như vậy mà gan lại to như thế.
Tiểu Bảo đã từng theo bà ngoại ra ngoài đúng là khác hẳn, người ta còn biết giấu tiền trong ngăn bí mật, còn biết mang theo khăn mặt và dũa đánh răng của mình, chuẩn bị rất chu đáo. “Nghe thấy chưa?” Tô Chấn Hoa ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho tiểu tử thối.
Tiểu Bảo thật sự không sợ cha cậu bé, ôm anh ta cọ tới cọ lui khiến nước mắt nước mũi đều dây hết lên người
anh ta: “Nghe rồi ạ, còn nữa, tên của con không phải Tô Tiểu Bảo mà là Tô Quốc Lương, anh Đại Bảo cũng không tên là Tô Đại Bảo, anh ấy tên là Tô Quốc Đống”
Tô Chấn Hoa: “…” Đương nhiên anh ta biết nhưng không phải là tức đến hồ đồ hay sao?
“Con tên là trốn nhà đi thì có, con biết chưa hả? Lỡ như con bị bắt cóc hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha
cũng không sống nổi nữa, rốt cuộc có biết không?”
Tiểu Bảo xoa mông rầm rì: “Con không biết, con chỉ biết cha không thương con một chút nào cả, vừa rồi cha
còn quất vào mông con!”
Tô Chấn Hoa ôm tiểu tử thối, vò loạn đầu cậu bé: “Chỉ như gãi ngứa cho con thôi, không đánh không nhớ dai được, con viết thư nói cho cô của con xem cô có tức hay không?”
Tiểu Bảo mếu máo: “Vậy vẫn đừng nói cho cô đi ạ, tránh để cô lo lắng, con viết thư cho cô và đám người Cơm
Nắm, cha gửi đi được không?”
Tô Chấn Trung cũng kéo Đại Bảo tới an ủi cậu bé, đứa con trai này có tính cách giống anh ta, là một đứa trẻ rất
ngoan, rất nghe lời, anh ta xoa đầu cậu bé: “Lần sau không được nữa, biết chưa?”
Đại Bảo gật đầu: “Con biết rồi thưa cha
Tô Chấn Trung nắm tay Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Đi thôi, dẫn mấy đứa tới Bưu Cục gọi điện thoại cho chú, phải đi
nhanh một chút, muộn nữa là chú các con tan làm mất
1010 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận