Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 402: Khuyên nhủ

Lý Ngọc Phụng cũng là một người mềm lòng, nghe thấy cô ta nói xong cũng không còn tức giận bao nhiêu nữa,
chỉ có thể bảo: “Vậy cô cũng không thể lừa người ta được, loại chuyện này có thể miễn cưỡng sao? Người ta là người tốt thì nên bị cô lừa hay sao? Còn có Cơm Nắm nhà chúng tôi nữa, một đứa trẻ chín tuổi như nó mùa
đông nhảy xuống sông lạnh như vậy cứu cô, nếu như thằng bé có chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không xong với tôi
đâu”
Nói đến Cơm Nắm là Lý Ngọc Phụng lại nổi nóng, thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ rồi, ba đứa trẻ choai choai
đang yên đang lành đi tới ruộng nhặt rơm lại gặp đúng loại chuyện này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cả đời cũng không cần sống nữa.
này bà ấy
Lưu Thủy Tiên khóc mãi không ngừng: “Là tôi nghĩ quẩn, thím Lý, nhưng tôi thật sự không có cách nào khác, bà giúp tôi có được không? Giúp tôi với…”
Tô Tiếu Tiếu đẩy cửa đi vào: “Cho nên nhà chúng tôi cứu cô, bây giờ cô còn dự định lừa cả nhà chúng tôi nữa sao? Cô muốn kêu mẹ tôi giúp cô thế nào hả? Kêu mẹ tôi ép Dương Lâm lấy cô sao? Người ta có cha có mẹ, dua vào cái gì nghe lời mẹ tôi? Cô hoàn toàn có thể từ từ nói chuyện ổn thỏa với Dương Lâm, cô đối xử chân thành với anh ấy để anh ấy nhìn thấy ưu điểm của cô, để anh ấy có hảo cảm với cô, rồi chuyện này tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Bây giờ cô tự mình phá hỏng con đường của mình, lúc này anh ấy còn dám lấy cô sao? Cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, người sống tóm lại còn có đường ra khác, cô
không sao thì về nhà trước đi, đợi mặt trời xuống núi chỉ có lạnh hơn thôi”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, Lưu Thủy Tiên cũng không còn lời gì để nói nữa mà để lại một câu “hôm khác
tôi trả lại quần áo cho các cổ” rồi quay người rời đi.
Lý Ngọc Phụng nhìn bóng lưng của cô ta mà thở dài: “Độ tuổi này của cô ta muốn gả vào thành phố nói dễ hơn làm. Huống chi còn mang thân phận quả phụ nữa, hy vọng chuyện này đừng truyền ra ngoài, bằng không sau này sợ là càng khó hơn, thật ra nghĩ một chút nếu như Dương Lâm có thể nhìn trúng cô ta thật sự cũng rất tốt. Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, đóng cửa lại kéo tay Lý Ngọc Phụng nói nhỏ: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này, mẹ tạm
thời đừng nói với bất cứ ai, mình mẹ biết là được”
Trái tim của Lý Ngọc Phụng đập thình thịch: “Con gái, con đừng dọa mẹ sợ, có chuyện gì đột nhiên lại nghiêm
vậy.
túc như Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến nhà họ Dương sắp về thành phố, chuyện này người trong nhà sớm muộn cũng sẽ biết nên
nói rõ ngọn ngành thân phận của bọn họ cho Lý Ngọc Phụng trước.
Cuối cùng cô mới bảo: “Mẹ, trước đây mẹ ở chung với bọn họ thế nào thì sau này vẫn nên ở chung như thế, bọn họ đều là người tốt, mọi người không biết thân phận của bọn họ đã rất tốt với bọn họ rồi, bọn họ cũng rất biết ơn, chỉ là trong thôn nhiều thị phi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. bọn họ cũng không muốn rước thêm lời đồn đãi gì. Muộn nhất là năm sau bọn họ chắc hẳn cũng có thể về thành phố, chỉ là muốn đợi sau
khi về thành phố mới gặp đám người Cơm Nắm sau, chúng ta cũng hiểu cho bọn họ một chút, mẹ tuyệt đối phải giữ kín như bưng”
Lý Ngọc Phụng trợn trừng mắt há hốc mồm, nghĩ nát óc cũng hoàn toàn không ngờ vậy mà bọn họ lại là ngoại
công ngoại bà và cậu ruột của Cơm Nắm, Bánh Đậu, lúc đầu Lưu Thủy Tiên còn đi xem mắt Hàn Thành, tuy chỉ
là vội vàng gặp một lần nhưng nói ra cũng rất lúng túng. Lý Ngọc Phụng nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy tại sao Cơm Nắm không nhận ra cậu của mình?” Tô Tiếu Tiếu đáp: “Hai nhà cách nhau xa, khi Dương Mai đi Cơm Nắm mới ba bốn tuổi, cũng chưa gặp ngoại công
ngoại bà được mấy lần, bây giờ nhìn thấy ngoại công ngoại bà cũng chưa chắc đã nhận ra, Dương Lâm lại vẫn
luôn ở trong phòng thí nghiệm, Cơm Nắm đã từng gặp bao giờ chưa thì con không biết, nên không biết cũng
không lạ
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Chẳng trách, mẹ biết rồi, chuyện này mẹ sẽ không nhắc đến, cũng may bọn họ tới đội sản xuất chúng ta, nếu như đi tới đội sản xuất khác cũng không gặp được đội trưởng tôn trọng phần tử tri thức như cha con, không biết còn phải chịu tội bao nhiêu nữa. Trước đây nên thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế. Hai bên người nhà chúng ta vẫn thật có duyên, ôi chao, mẹ phải đi xem Cơm Nắm đã, ngâm lâu như vậy cũng không
biết nguội nước chưa, cũng không biết Tiểu Bảo có thêm nước nóng vào không” Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng của mẹ cô mà cười, mẹ cô thật sự là người có tấm lòng tốt nhất mà cô từng gặp,
cho dù là đối với ai cũng tốt như vậy. [Cảm ơn saoroi đã đẩy 100 kim phiếu, cảm ơn bạn jinzhu_wu đã đẩy 10 kim phiếu kèm đề cử cho truyện ạ ^^]
1022 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận