Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 95. Mệt lòng

Chương 95: Mệt lòng
Ông ấy vừa trở về còn nghe thấy các y tá ở quầy tiếp tân nói sáng nay nhìn thấy Hàn Thành đi chợ xếp hàng mua thịt, chuyện này thật khiến lãnh đạo vô cùng bối tối, rốt cuộc Hàn Thành lấy một người vợ về nhà để quản tốt hậu phương lớn hay là lấy một công chúa về nhà hầu hạ? Mua đồ ăn? Hai bàn tay cầm dao phẫu thuật và cầm bút máy đó của anh là dùng để xách đồ ăn sao? Sau khi Dương Mai đi, anh một ngày ba bữa đều ăn cơm ở nhà ăn, cũng chưa từng thấy đi mua đồ ăn bao giờ.
Hàn Thành gõ cửa phòng, tiến vào và hỏi: “Chủ nhiệm Diêu, rốt cuộc kiểm tra chính trị của vợ cháu còn cần bao nhiêu ngày nữa, chú có thể cho một lời chắc chắn được không?”
Nghe chưa nghe chưa, đây mới có mấy ngày thôi? Chủ nhiệm Diêu nghe lời này mãi đến tai cũng sắp đóng kén rồi.
“Chủ nhiệm Hàn, không nhanh như vậy, đi qua đi lại nhanh nhất cũng phải tuần sau, đây đã là tăng tốc độ rồi đấy.” Chủ nhiệm Diêu thật mệt lòng.
Hàn Thành liếc mắt nhìn ông ấy, hôm nay mới là thứ hai, tính đến thứ hai tuần sau kiểm tra chính trị hoàn tất rồi lại gửi về phỏng chừng cũng phải sau mười ngày: “Tuần sau quá chậm, vậy cháu kêu chính ủy viên Triệu bên quân đội giục một tiếng, cuối năm công tác tuyên truyền nhiều, bọn họ còn đợi vợ cháu đến đội tuyên truyền báo cáo nữa.”
Huyệt thái dương của chủ nhiệm Diêu nhảy ‘thịch thịch thịch:’ “Được rồi, văn kiện đã đưa đi rồi, lát nữa chú lại gọi điện giục xem, sẽ cố hết sức gửi bản phúc đáp vào tay cháu trong tuần sau, thế này được rồi chứ?”
Hàn Thành tới nhiều lần như vậy xem như đã có được lời chắc chắn, đợi một tuần thì đợi một tuần, anh biết đây đã là quy trình nhanh nhất rồi.
“Vậy cháu xin nghỉ với chú từ trước, đến hôm đó còn tới cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”
Chủ nhiệm Diêu mệt lòng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hàn Thành, rốt cuộc cháu cưới được quốc sắc thiên hương gì mà lại nóng vội thành cái dạng này hả?”
Nếu không phải công việc của Hàn Thành vẫn đảm bảo chất lượng cao và trình độ cao như cũ vậy cho dù cấp trên có đồng ý thì ông ấy cũng không muốn phê duyệt cuộc hôn nhân này, chỉ là sợ không phê duyệt thì Hàn Thành còn gấp hơn ông ấy.
Hàn Thành sững sờ sau đó bật cười, lắc đầu: “Chỉ là một cô gái ngốc lương thiện bình thường thôi, tuy rằng ở quê cô ấy đã công khai đường hoàng rồi nhưng ở chỗ chúng ta vẫn phải lấy được đăng ký mới chắc chắn.”
Chủ nhiệm Diêu liếc mắt nhìn anh: “Cháu còn sợ cô ta chạy được chắc?”
Hàn Thành thật sự nghiêm túc nghĩ ngợi, vật chất ở thôn Tô Gia không phong phú như bên này, Tô Tiếu Tiếu thích làm đồ ăn ngon như vậy chắc hẳn không có dự định trở về đâu nhỉ? Sau này mỗi ngày anh còn mua đồ ngon cho cô, cô lại thích đám trẻ như thế, lại còn chủ động hôn anh mà cũng thích anh hôn mình, chắc hẳn sẽ không chạy đâu? Chắc là thế?
“Hàn Thành?” Tay của chủ nhiệm Diêu quơ trước mặt anh: “Nghĩ gì thế?”
Lúc này Hàn Thành mới phát hiện ra mình thất thần, anh hắng giọng, lắc đầu: “Không có gì, tóm lại tuần sao vẫn chưa đến thì cháu sẽ đích thân đi tìm chính ủy viên Triệu.”
Bây giờ chủ nhiệm Diêu đang chán anh lắm, phất tay kêu anh đi: “Đi đi đi, nhìn thấy cháu là mệt lòng, đúng rồi, bản luận văn liên quan đến hở van hai lá đó đã chuẩn bị đến đâu rồi? Còn có cả bản tiếng Anh nữa, cái này còn phải đăng lên tạp chí y tế quốc tế đấy, cháu để ý một chút.”
“Có lần nào cháu không để ý sao?” Hàn Thành hỏi ngược lại.
Chủ nhiệm Diêu nghẹn lời: “Đi đi đi, không muốn gặp cháu nữa.”
Hàn Thành đi ra khỏi văn phòng viện trưởng, Trần Ái Dân không biết từ nơi nào đã nhảy ra: “Chủ nhiệm Hàn, anh lại đi giục kiểm tra chính trị nữa sao?”
Hàn Thành nâng mí mắt, liếc mắt nhìn anh ta: “Có thể ngậm miệng được không?”
Nếu như bác sĩ Trần là người có tâm nhãn thì cũng sẽ không bị Hàn Thành ghét bỏ đến vậy.
“Em cũng nghe nói rồi, buổi sáng anh đi mua sò to còn mua thịt ba chỉ nữa nhé! Buổi trưa em có thể đi tới nhà anh ăn chực được không? Em sẽ đưa tiền và đưa phiếu lương, gấp đôi luôn được không?”
“Không được!” Hàn Thành lập tức bác bỏ: “Sau này đừng có suy nghĩ tới nhà tôi ăn cơm thêm nữa, muốn ăn ngon thì tự mình lấy một cô vợ biết nấu cơm về đi, không được tới làm phiền Tiếu Tiếu nhà tôi nữa.”
Bác sĩ Trần: “Trời, chủ nhiệm Hàn đừng có nhỏ nhen như vậy chứ, thêm một người cũng chỉ thêm có đôi đũa, em rửa bát, rửa chảo, còn cọ cả nhà bếp nữa, được chưa?”
Còn thêm một người cũng chỉ thêm một đôi đũa nữa chứ, ngược lại anh ta nói cũng nhẹ nhàng thật đấy, một mình Tô Tiếu Tiếu chăm sóc cho nhiều người như vậy, còn lo thêm cơm cho nhiều người đến vậy đã đủ vất vả rồi, vợ của ai thì người ấy thương, Hàn Thành quyết định không thể mang thêm người về ăn cơm được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận