Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 321: Trở về 2

Cơm Nắm không phải người keo kiệt như vậy, ngày thường đã ăn không ít đồ ngon của dì Nhã Lệ, nên có đồ
ngon hiển nhiên cũng nỡ chia sẻ cho cô ấy.
“Chuyện học nửa ngày, anh tuyệt đối đừng nhắc đến với người khác nhé, em tự mình giải quyết. Cơm Nắm nói
với Trụ Tử.
Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp chớp mắt, tò mò hỏi anh trai: “Anh, đi học nửa ngày là gì?”
Cơm Nắm nhỏ quên mất còn có một tình báo viên nhỏ này nữa, từ sau khi Bánh Đậu nhỏ nói chuyện vô cùng lưu
loát, cái miệng vô cùng trơn tru, chuyện gì cũng có thể nói, toàn đi mách lẻo.
Cơm Nắm nắn mặt em trai, bóp cái miệng nhỏ của cậu bé thành miệng gà con: “Không có gì, em không nghe
thấy gì cả”
Bánh Đậu nhỏ giãy khỏi tay anh trai, vỗ hai cái lên mu bàn tay của cậu bé: “Em nghe thấy hết rồi, là chuyện học
nửa ngày nhé.
Cơm Nắm nhỏ vỗ nhẹ lên mông cậu bé: “Em có muốn mẹ vất vả không?”
Bánh Đậu nhỏ lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi: “Không muốn mẹ vất vả!”
Cơm Nắm: “Vậy em không được phép nói gì hết, bằng không mẹ sẽ rất vất vả” Bánh Đậu nhỏ không muốn mẹ vất vả chỉ đành ngậm miệng.
Ba đứa trẻ nắm tay nhau về nhà, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tô Tiếu Tiếu còn đang ở trong bếp bận rộn, cô bỏ
ốc hương và sò đã mua buổi sáng vào giữa đống muối thô đã thêm vỏ quế, đại hồi vào xào nóng, lại phủ một
tầng gừng hành lên cùng, dùng muối vùi xong mới ra ngoài ăn bữa sáng.
Tô Tiếu Tiếu trông không có gì khác với bình thường, vẫn cười rất vui vẻ như xưa chỉ là nói ít hơn bình thường
một chút, ra sức gắp đồ ăn cho Lý Ngọc Phụng.
Lý Ngọc Phụng cũng ăn no căng rồi mới ngăn cô: “Con gái, quần áo và giày dùng trong bốn mùa của Bánh Trôi
nhỏ và Bánh Bao nhỏ, mẹ lần lượt đặt ở bốn ngăn rồi, khi con lấy nhìn cái là biết ngay, tã lót mẹ may thêm mười
cái, bây giờ thời tiết nóng, không cần lần nào dùng xong cũng mang đi giặt, con cứ để ngâm ở đó đợi có thời gian rồi lại giặt cũng được, dù sao phơi một lúc cũng có thể khô.
Màng mề gà và độc cước kim mẹ đều tích một ít, treo trong cái giỏ ở trong nhà kho đó, sau khi lũ trẻ nửa tuổi,
ăn cháo không để ý, có hơi biếng ăn thì có thể dùng để nấu canh với ít thịt nạc, hoặc là nấu chút cháo cho tụi nhỏ ăn, có thể tiêu thực.
Vải hôm mười lăm tháng tám đó mẹ may cho Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ quần áo mới, đợi khi nào trời
lạnh mặc là vừa vặn, cặp sách mới cũng chuẩn bị cho mỗi đứa một cái rồi, cặp sách của trẻ con dễ hỏng, cặp cũ hỏng rồi con không biết vá thì bỏ đấy, trực tiếp cho lũ trẻ dùng cái mới, đợi lần sau mẹ tới rồi lại sửa sau…” Lý Ngọc Phụng nói liên miên rất nhiều, lớn thì là vấn đề mà mấy đứa trẻ trong nhà nên chú ý, nhỏ thì đến những luống rau trong trong vườn cần xới đất bắt giun, việc nào bà ấy nghĩ đến đều nói một lần.
Tô Tiếu Tiếu vốn muốn ra vẻ thoải mái nhẫn nhịn không khóc, tránh cho mẹ cô lo lắng, nhưng kết quả những
lời lải nhải này của Lý Ngọc Phụng khiến cô làm sao kìm được nước mắt nữa? Nước mắt đột nhiên chảy ào ào xuống, dọa Hàn Thành sợ hãi buông đũa ra ôm cô: “Không khóc, không khóc.
Lý Ngọc Phụng vốn cũng luyến tiếc cả nhà con gái, con gái vừa khóc cũng khóc theo, đám trẻ vốn không nỡ để
bà ngoại đi hiển nhiên cũng khóc theo nốt, bữa sáng đang ăn yên lành, kết quả cả nhà ôm nhau khóc, lần này
còn chưa đủ, bên trong vốn có hai đứa trẻ đang ngủ khò khò, không biết là cảm ứng tâm linh hay là đã xảy ra chuyện gì mà cũng vô góp vui khóc oa oa.
Vốn dĩ Hàn Thành đang ôm vợ chỉ đành đi vào xem hai đứa trẻ, ba anh trai nghe thấy em trai và em gái khóc,
cũng chạy theo Hàn Thành vào trong.
Tô Tiếu Tiếu lau nước mắt trên mặt, hít sâu vài cái, ôm Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, chúng ta không khóc, rất nhanh lại
sắp tới năm mới rồi, lại có thể gặp lại nhau.
Lý Ngọc Phụng cũng lau khô nước mắt: “Ừm, không khóc, tất cả đều ổn cả, con gái, nếu như con vất vả thì đừng
cố chịu, phải nói với Hàn Thành, luôn có cách giải quyết.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Mẹ, con biết rồi mà, mẹ đừng lo lắng”
Tô Tiếu Tiếu đựng sò và ốc hương nướng muối cho Lý Ngọc Phụng, dặn dò nhiều lần rằng hải sản không thể để
lâu, buổi trưa phải ăn hết những thứ này trước.
Lý Ngọc Phụng sống với bọn họ lâu như vậy nên cũng biết, vốn dĩ ăn bánh nướng, trứng gà gì đó đối phó rồi ngủ
một giấc là đến, nhưng đây đều là tâm ý của con gái, bà ấy chỉ mang một ít vừa lượng ăn của mình, để lại phần hơn cho bọn họ.
nhiều
Quà lễ tết phát hôm Trung Thu của bọn họ, trên cơ bản vẫn chưa động vào nhiều cho lắm, thứ có thể mang theo
Tô Tiếu Tiếu đều đựng cho bà ấy hết, bánh trung thu còn một hộp chưa đụng vào, cô nhân lúc bà ấy không để ý
nhét thêm ít tiền và phiếu thịt vào trong để bà ấy mang về.
970 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận