Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 120. Bị chuột cắn

Chương 120: Bị chuột cắn
Trước khi Cơm Nắm nhắc đến “mẹ,” Bánh Đậu nhỏ và anh trai chơi rất vui, nhưng đợi khi Cơm Nắm nhắc đến, cậu bé mới không nhịn được mà đi tìm Tô Tiếu Tiếu, cậu bé cũng chưa từng không thấy mẹ suốt thời gian dài như vậy.
Tô Tiếu Tiếu nhìn đồng hồ đã hơn tám rưỡi gần chín giờ rồi, cô ôm đầu đứa trẻ xoa vài cái rồi thả cậu bé xuống: “Mẹ dậy muộn, Bánh Đậu giúp mẹ xem gà con đã ăn chưa, sau đó đi đếm xem số hồng hôm nay có đúng không, có bị chuột lén ăn hay không, đừng đi làm phiền anh hai viết chữ, mẹ đi rửa mặt trước rồi ăn sáng đã.”
Bánh Đậu nhỏ nhìn thấy mẹ vẫn ổn, mới nghe lời mẹ đi làm nhiệm vụ, cậu bé gật đầu rồi vung đôi chân nhỏ chạy “bịch bịch bịch” đi “chấp hành nhiệm vụ.”
Tô Tiếu Tiếu vào nhà vệ sinh rửa mặt, Cơm Nắm cũng chạy “vù vù vù” qua đó, đẩy cửa hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ thấy khó chịu ở đâu sao?”
Hửm? Tô Tiếu Tiếu mắc nghẹn, là Hàn Thành nói cơ thể của cô không thoải mái sao?
Cô còn chưa đáp lời thì Cơm Nắm đã “á” một tiếng, tức giận hỏi: “Mẹ ơi, tối qua cha đánh mẹ sao?”
Hở? Tô Tiếu Tiếu lại nghẹn lời, yêu tinh đánh nhau cũng tính là đánh chứ hả? Hửm?
“Không đúng.” Cơm Nắm nhỏ thông minh lắc đầu: “Xưa nay cha không đánh người, vậy mẹ bị chuột cắn phải không?” Khi cậu bé nghịch nhất cha cũng chưa từng động tới một ngón tay của cậu bé, làm sao có khả năng nỡ đánh mẹ được?
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Bị chuột cắn?” Cha đánh còn bị chuột cắn? Có ý gì?
Cơm Nắm chỉ vào cổ của Tô Tiếu Tiếu, xét từ diện tích vết xanh tím, Cơm Nắm nhỏ thông minh cho rằng không có con muỗi nào to như vậy đâu, cho nên chỉ có thể là chuột cắn mà thôi.
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn mình trong gương, mặt của cô dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy đỏ bừng lên, tối qua Hàn Thành không biết nặng nhẹ, không biết từ khi nào để lại một dấu hôn trên cổ cô, da của cô vốn đã trắng, đột ngột nhìn thấy trông rất dọa người.
Cô hắng giọng, bình tĩnh dựng cổ áo của mình lên: “Cái đó, đó là vết bầm do mẹ bất cẩn va vào mới có, mẹ không sao, con mau viết chữ đi, đợi mẹ ăn sáng xong lại dạy con một vài phép toán.”
“Vậy mẹ cũng phải cẩn thận một chút đó.” Cơm Nắm nhỏ có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, lần trước cậu bé đụng đầu gối cũng bị bầm một vết nên cũng tin lý do thoái thác này của Tô Tiếu Tiếu.
Đợi đứa trẻ rời đi, Tô Tiếu Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may tối qua để dành đồ ăn nên hôm nay không cần ra ngoài mua thức ăn, lần sau thật sự vẫn phải chú ý một chút.
Lúc này trong đoàn công văn ở bộ đội.
Giang Tuyết vừa mới kết thúc tập luyện đang thay quần áo ở bàn trang điểm thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Các cô nghe nói gì chưa? Hôm qua chủ nhiệm Hàn và cô gái thôn quê mà anh ấy dẫn về đã đi đăng ký kết hôn rồi đó.”
Một người khác “ôi” một tiếng: “Vậy chẳng phải vai chính của chúng ta sẽ đau lòng muốn chết hay sao? Kết hôn lần đầu không đến phiên cô ta, ngay cả tái hôn cũng chẳng đến phần, cô nói xem cô ta từ thủ đô tới nơi này của chúng ta là vì cái gì?”
“Làm vai chính đó, nói không chừng ở thủ đô cô ta thậm chí còn không được chọn làm chiến sĩ ấy chứ, còn đến chỗ chúng ta lại chính là cán bộ chân chính.”
“Không phải tôi nói đâu nhưng nếu như cô ta kết hôn sinh con, còn có thể luôn độc chiếm vị trí vai chính này sao? Nói không chừng đã sớm đến phiên chúng ta rồi.”
“Còn không phải à…”
Rèm phòng thay đồ “soạt” một cái kéo ra, Giang Tuyết bước ra từ bên trong, liếc mắt nhìn mấy người đang nói chuyện thị phi đầy hăng hái kia một cách lạnh lùng rồi không nói một lời mà thu tầm mắt lại.
Sắc mặt của mấy người đều sợ đến trắng bệch, không phải cô ta đã đi từ lâu rồi sao? Sao vẫn còn ở trong phòng thay đồ?
“Chị, chị Giang, em, bọn em, không phải bọn em…”
Giang Tuyết nhìn gương trên bàn trang điểm để tháo khuyên tai, sau đó ném nhẹ lên bàn phát ra một tiếng “cạch.”
Trái tim của mấy người đều nhảy lên vài cái.
Giang Tuyết lại liếc mắt nhìn mấy người từ trong gương với vẻ lạnh tanh, rồi lấy túi xách của mình trên ghế, giẫm trên đôi giày cao gót quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối không nói với bọn họ một câu nào, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn thêm một cái ghi nhớ mặt bọn họ cũng không.
Đây đại khái là sự coi thường ở cảnh giới cao nhất, bạn ở sau lưng nói xấu người ta nửa ngày nhưng có khả năng người ta hoàn toàn không coi bạn ra gì, thậm chí ngay cả bạn là ai cũng không biết và cũng chẳng để ý.
Đợi Giang Tuyết đi xa rồi, một người trong số đó ngồi bệt xuống ghế như hư thoát, tự vỗ ngực mình: “Sợ chết mất thôi, bình thường sao không cảm thấy cô ta dọa người như vậy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận