Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 165. Không đồng ý

Chương 165: Không đồng ý
“Không có không có, buông tay buông tay, đau đau đau…” Triệu Tiên Phong ở bên ngoài là một đoàn trưởng vô cùng uy nghiêm, nhưng người quen anh ta đều biết anh ta sợ vợ, ở bên ngoài cứ há mồm là kêu “cọp cái nhà tôi” nhưng trên thực tế ở trước mặt Châu Ngọc Hoa ngay cả rắm cũng không dám đánh lấy một quả.
Hàn Thành và hai người này là bạn học cấp ba kiêm luôn bạn học đại học nên sớm đã chẳng còn lạ lẫm gì.
Tô Tiếu Tiếu biết đây là tình thú ở chung giữa bọn họ.
Ngược lại Lý Ngọc Phụng vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ đồng chí nữ Châu Ngọc Hoa này rất dũng mãnh, ngay cả đoàn trưởng mà cũng dám ra tay.
Trước khi mọi người mở tiệc, Tô Tiếu Tiếu kêu đám trẻ ước với mặt trăng: “Các con, các con có mong ước gì đều có thể nói với mặt trăng, nói không chừng sẽ thành hiện thực đó?”
Đôi mắt của Cơm Nắm nhỏ “ting” một cái sáng ngời, ngay lập tức bảo: “Mẹ ơi thật sao? Vậy con mong rằng mỗi ngày đều có thể ăn ngon như vậy, có được không?”
Nhóm người lớn cười ầm lên.
Hàn Thành xoa đầu con trai: “Con nghĩ cũng đẹp thật.” Có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, trong mắt chỉ có đồ ăn.
Tiểu Bảo chắp hai tay thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm: “Cầu xin bà mặt trăng phù hộ cho con sau này được ở chung với cô chú và cả Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ, con không muốn về thôn Tô Gia đâu!”
Lý Ngọc Phụng và Tô Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn thấy vẻ thương cảm trong mắt đối phương.
Trước đó Lý Ngọc Phụng đã nói đợi hai ngày này trồng đầy rau trong vườn, sau đó cô lên trường đi dạy thì bà ấy sẽ dẫn Tiểu Bảo về.
Tiểu Bảo thích nơi này và người ở đây biết bao, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhưng đứa trẻ có cha có mẹ có ông nội và bà nội, cậu bé phải trưởng thành bên cạnh trưởng bối và bên cạnh cha mẹ mình, không có khả năng ở nơi này mãi được.
Ngay cả Cơm Nắm nhỏ cũng biết Tiểu Bảo khác với Trụ Tử, cậu bé có cha mẹ, sẽ không ở lại nhà của bọn họ mãi được, cậu bé có thích Tiểu Bảo đến đâu cũng không dám nói để Tiểu Bảo ở lại, giống như cậu bé cũng rất thích chơi với Cá Nhỏ nhưng cũng biết đến giờ thì Cá Nhỏ vẫn phải về nhà.
Mọi người đều không tiếp tục vấn đề của Tiểu Bảo nữa, đêm đoàn viên trăng tròn hoa thắm, mấy chuyện đời người vô thường này đợi đến tối lại nói sau.
Trụ Tử nhỏ cũng có một ước nguyện, cậu bé hy vọng cuộc sống tốt như vậy có thể kéo dài mãi, cậu bé sẽ mãi mãi là một phần của gia đình này.
Đến giờ đi ngủ, Cá Nhỏ sống chết kéo chân bàn không chịu đi: “Không, con không về đâu, con muốn ngủ chung với Cơm Nắm, Tiểu Bảo, Trụ Tử và Bánh Đậu cơ, con không muốn về với cha mẹ!”
Triệu Tiên Phong giơ tay định đánh vào mông cậu bé: “Không nghe lời có phải không? Đông người như vậy làm sao chen chúc trên một cái giường được? Con chen vào người Bánh Đậu nhỏ cẩn thận cha đánh con!”
Cá Nhỏ ôm mặt khóc tu tu: “Hôm qua bọn con đã hẹn trước hôm nay phải ngủ chung, dì Tô cũng đã đồng ý rồi mà, dù sao cha có đánh chết con thì con cũng không về đâu, không, sau này con cũng không về nốt, con muốn giống như Trụ Tử nhỏ ở lại nhà dì Tô cơ, dù sao đồ ăn nhà mình nấu cũng khó ăn bỏ xừ, đồ ăn mà dì Tô nấu ngon hơn! Oa oa oa…”
Châu Ngọc Hoa vui vẻ: “Được, vừa vặn mẹ cũng không cần một đứa con trai bướng bỉnh như con, vậy tặng cho dì Tô nuôi nhé.”
Tô Tiếu Tiếu thật sự dở khóc dở cười, kéo Cá Nhỏ tới: “Năm đứa tụi nó nằm ngang xếp hàng ngủ ngược lại vẫn có thể ngủ được, sáng ngày mai lúc chạy bộ Cá Nhỏ phải theo cha về nhà, có được không?”
Cá Nhỏ lén lút nhìn sắc mặt không được tốt lắm của cha qua khe hở ngón tay rồi gật đầu: “Vâng vâng.”
Hai bàn tay nhỏ và gương mặt đều rất sạch sẽ, nào có một giọt nước mắt nào?
Triệu Tiên Phong thầm nghĩ, sau này phải đưa thằng quỷ con này vào đoàn công văn mới được.
“Gian kế” của Cá Nhỏ đã thực hiện được, thành công được ở lại, năm đứa trẻ xếp hàng ngang trên giường, chiếc giường một mét vẫn có thể ngủ đủ nhưng chỉ cần có một người có tướng ngủ kém một chút chắc chắn sẽ chèn lên người người khác.
Tô Tiếu Tiếu về đến phòng vẫn chưa yên tâm cho lắm, cô ôm Hàn Thành chợp mắt được một lúc, nhưng nghe thấy đám trẻ còn ồn ào lại ngồi dậy: “Hay là em vẫn nên ôm Bánh Đậu nhỏ qua đây ngủ với chúng ta nhỉ? Bên đó quả thật có hơi chật.”
Hàn Thành kéo cô vào lòng hôn một cái: “Không cần, thằng bé thích ngủ chung với các anh hơn.”
Tô Tiếu Tiếu giãy dụa, nhích tới nhích lui trong lòng anh: “Bánh Đậu nhỏ rất nghe lời em, em đi gọi chắc chắn sẽ đồng ý.”
Đôi mắt của Hàn Thành tối lại, nhét cô về lòng mình rồi cúi đầu hôn lên cái miệng không ngừng lải nhải của cô: “Anh không đồng ý.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận