Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 177. Bánh đậu nhỏ thông minh

Chương 177: Bánh đậu nhỏ thông minh
Tô Tiếu Tiếu nở nụ cười và gật đầu: “Là Bánh Đậu nhỏ, mọi người đều rất khỏe, cô thật có lòng quá.”
Từ Đạt Mộc chợt nói một câu: “Các cô quen nhau sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Quen, đồng chí Giang Tuyết là bạn học của Hàn Thành.”
Từ Đạt Mộc vỗ trán một cái: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, cái đợt mà vợ của chủ nhiệm Hàn mới vừa mới đi ấy, mọi người còn tưởng hai người bọn họ có thể thành đôi cơ, không ngờ đồng chí Tô cô đã tới mất rồi, ha ha ha…”
Anh ta không hề phát hiện ra nhiệt độ xung quanh đã giảm mạnh xuống.
Cái gì gọi là một phút bốc đồng cả đời bốc shit, đại khái bây giờ chính là như vậy, Tô Tiếu Tiếu chợt thấy hơi đồng cảm với người đẹp họ Giang, đội trưởng Từ ngớ ngẩn này sẽ không cho rằng đây là chuyện cười đấy chứ? Không thấy sắc mặt của đồng chí Giang đã sắp đen thành than rồi sao?
Cha của Từ Đạt Mộc quả thật không đặt sai tên cho anh ta, anh ta thật sự là rất chất phác, cái gì gọi là một câu nói thành công đắc tội với hai người, chính là thế này đây.
Tô Tiếu Tiếu thấp thoáng cảm thấy không phải không có người viết chữ không đẹp hay vẽ tranh không đẹp, mà rất có khả năng là không có người nào muốn làm việc chung với anh ta thì có, phải có trí tuệ cảm xúc cao cỡ nào mới chịu được một cấp trên như vậy.
Lời này tiếp kiểu gì cũng đều sai nên Tô Tiếu Tiếu dứt khoát cười cho qua chuyện: “Bụng của Bánh Đậu nhỏ đói rồi đúng không, nào nào, nói tạm biệt với dì Giang đi, chúng ta đến giờ đi đón các anh về nhà ăn cơm rồi.”
Bánh Đậu nhỏ nghe lời vẫy móng vuốt nhỏ.
Giang Tuyết cũng điều chỉnh lại rất nhanh, những năm này lời nói vớ vẩn tương tự như vậy không biết đã nghe được bao nhiêu lần rồi, lại càng có nhiều lời còn khó nghe hơn thế.
Tô Tiếu Tiếu cho lãnh đạo mới của mình đường lui nhưng Giang Tuyết thì không: “Đội trưởng Từ, những lời này để mấy bà thím dưới gốc đá đó nói cũng thôi đi, người sáng suốt đều biết đó là tin đồn, nhưng anh thân là một lãnh đạo mà lại nói như vậy, tôi biết anh là người nhanh mồm nhanh miệng, anh không cân nhắc đến cảm giác của tôi cũng thôi đi nhưng anh kêu đồng chí Tô người ta phải nghĩ thế nào đây?”
Từ Đạt Mộc ngẫm lại lời nói của mình, phát hiện ra hình như có hơi không ổn, ngay lập tức xin lỗi: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ… tôi chỉ…”
Anh ta cũng nghẹn lời, chân tay luống cuống gãi đầu, hình như giải thích thế nào cũng không đúng.
Đây là người đàn ông ngay thẳng gặp phải cô gái thẳng thắn sao? Ở thời điểm bầu không khí đã lúng túng đến mức có thể đào ra móng một căn nhà ba phòng ngay tại trận như thế này, Tô Tiếu Tiếu vẫn ra mặt đỡ lời: “Nếu chỉ là một câu nói đùa mà tôi cũng phải tính toán vậy thật sự không tính xuể rồi, khi tôi vừa mới gả cho Hàn Thành, Triệu Tiên Phong luôn nói Hàn Thành ưu tú bao nhiêu, có bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ anh ấy, nói tôi nhặt được lời lớn, tôi cũng nghe quen rồi. Đội trưởng Từ, không tin lời đồn không truyền lung tung, đồng chí Giang quen biết Hàn Thành còn sớm hơn tôi nhiều, nếu thật sự có ý đó thì làm sao còn có chuyện của tôi, đúng không?”
Tô Tiếu Tiếu nói xong lại giơ tay nhìn đồng hồ: “Được rồi được rồi, thật sự không thể nói nữa, Bánh Đậu nhà chúng tôi cũng đói rồi, có phải không nào?”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, đôi mắt đen láy sáng ngời liếc nhìn hai người lớn đối diện với vẻ bất mãn: “Đói, cơm…”
Từ Đạt Mộc giơ bàn tay vỗ miệng mình mấy cái: “Đồng chí Tô nói đúng, thật xin lỗi đồng chí Giang, tôi đúng thật là đã quá vô tâm rồi, tôi thật sự không có ý đó đâu, sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa cũng không cho phép người trong đội tôi nhắc đến, đồng chí Tô, tôi đưa các cô về trước.”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn người đội trưởng thẳng thắn này, thầm nghĩ, anh sợ đồng chí Giang người ta không biết người cả đội các anh đều ở sau lưng đàm tiếu người ta hay sao? Phục rồi.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu và Từ Đạt Mộc đi rồi, Giang Tuyết dựa vào cầu thang đứng một lúc và nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài. Đúng vậy, cô ta biết Hàn Thành còn sớm hơn cả Dương Mai huống chi là Tô Tiếu Tiếu, nếu thật sự có chút gì đó thì cũng sẽ không kéo dài đến tận hôm nay, nhưng có người lại không hiểu rõ tình hình, thật sự cho rằng Hàn Thành vẫn là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa năm đó sao?
Giang Tuyết cảm thấy có lẽ cũng đã đến lúc mình nên rời khỏi nơi này và về thủ đô rồi, dù sao cũng là tiền trảm hậu tấu, đợi lệnh điều động xuống là đi, cô ta đã chuẩn bị tâm lý những kẻ được gọi là người nhà đó sẽ không chấp nhận cô ta, thậm chí cũng đã nghĩ đến việc sẽ vào ký túc xá của đơn vị ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận