Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 59. Viết thư

Chương 59: Viết thư
Được rồi, con người ai cũng có trái tim yêu cái đẹp đi, có điều kiện thì ai lại không muốn mặc đẹp một chút chứ? Cái này không liên quan đến lấy lòng người khác mà mặc quần áo đẹp cũng sẽ khiến bản thân vui vẻ hơn.
Phiếu vải mỗi tháng của Hàn Thành thật sự không nhiều, gom hai tháng lại cũng không mua đủ một bộ quần áo, quần áo của cả gia đình đều thiếu thốn, mua vải có thể mua thêm một ít nhưng vấn đề là cô không biết may quần áo, phải rồi, đây lại là một điểm mù kiến thức nữa của cô.
Đến thời đại này Tô Tiếu Tiếu mới phát hiện ra những việc mà mình không biết quá nhiều.
Nếu như Lý Ngọc Phụng ở đây còn đỡ, bà ấy thật sự là điển hình tiêu biểu của nhân dân lao động vĩ đại trong thời đại này, việc trong ruộng và việc gia đình không có gì mà bà ấy không biết, mới tách ra có vài ngày mà cô đã hơi nhớ Lý Ngọc Phụng rồi. Nếu có thể, sau này cô vẫn muốn ở gần bà ấy một chút.
Đợi thu dọn xong đã hơn chín giờ. Tô Tiếu Tiếu hỏi Hàn Thành lấy giấy và bút, kêu hai đứa bé đi ngủ trước.
Hai đứa trẻ không chịu, cứ nhất định đòi Tô Tiếu Tiếu kể chuyện trước khi đi ngủ, Bánh Đậu nhỏ đã buồn ngủ đến không chịu được nữa,
“Mẹ nhớ mẹ của mình cho nên muốn viết thư cho bà ngoại, nói với bà ấy tất cả mọi chuyện ở đây đều tốt, kêu bà ấy có thời gian rảnh thì dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đây chơi, các con ngoan, ngày mai mẹ sẽ kể chuyện cho các con.”
Cơm Nắm chưa từng gặp Lý Ngọc Phụng nhưng cô nói là mẹ của mình chứ không phải là bà ngoại mà cậu bé biết đó: “Vậy mẹ ơi, mẹ của mẹ là bà ngoại mà mẹ của mẹ con cũng là bà ngoại, con có hai bà ngoại sao? Vậy làm sao phân biệt được rõ ràng ạ?”
Cơm Nắm nhỏ thật là cơ trí.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Vậy sau này các con gọi cha mẹ của mẹ là ông ngoại bà ngoại, gọi cha mẹ của mẹ con là ngoại công và ngoại bà, như vậy có thể phân biệt rõ được rồi.”
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Ý kiến này hay.”
Hàn Thành đang viết ghi chép trong phòng, Tô Tiếu Tiếu kêu Cơm Nắm hỏi cha mực đóng dấu.
Cơm Nắm chạy “bịch bịch” vào lấy mực đóng dấu tới.
Tô Tiếu Tiếu kêu Cơm Nắm dùng ngón tay cái dính chút mực rồi ấn dấu tay vào bên dưới trang giấy trắng, cũng kêu Bánh Đậu làm một cái, rồi lần lượt viết Cơm Nắm và Bánh Đậu ở bên dưới hai dấu tay.
“Được rồi, mẹ cũng đã giới thiệu các con cho ông ngoại và bà ngoại biết, Cơm Nắm có thể dẫn em trai đi ngủ được không?”
Cơm Nắm nhìn dấu tay trên trang giấy trắng bên dưới còn có ký tên ngay ngắn, lại nhìn Tô Tiếu Tiếu nói với cô một cách vô cùng chắc chắn: “Mẹ ơi, ngày mai con muốn học viết chữ, con cũng muốn viết thư cho ông ngoại và bà ngoại!”
“Được, nhiệm vụ bây giờ của đồng chí Cơm Nắm là dẫn em trai đi ngủ, có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Cơm Nắm chào kiểu quân đội: “Báo cáo mẹ, đồng chí Cơm Nắm đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Bánh Đậu đã rất buồn ngủ dụi mắt, Tô Tiếu Tiếu ôm cậu bé lên giường, bé con rất ngoan biết mẹ đang bận nên chỉ thơm Tô Tiếu Tiếu một cái rồi ôm cái chăn nhỏ nhắm mắt ngủ ngoan ngoãn.
Tô Tiếu Tiếu chúc ngủ ngon với Cơm Nắm rồi mới tiếp tục viết thư.
Đợi cô nói rõ tình hình ở bên này xong cũng đã đến mười giờ tối, cô duỗi thắt lưng, Hàn Thành còn đang bận.
Cô cầm thư đi tới trước phòng anh gõ cửa: “Em có thể vào được không, đồng chí Hàn Thành?”
Dưới ánh đèn mở ảo, trong tay chồng cầm một quyển sách y dày cộp, vẻ mặt đã hơi mệt mỏi nhưng vẫn không nỡ bỏ xuống, nghe được tiếng gõ cửa phòng anh hơi sững sờ, hình như đây vẫn là lần đầu tiên anh được âm thanh này ở nhà, khóe miệng lập tức nhếch lên, dừng động tác trong tay lại: “Vào đi.”
Giọng nói của chồng vừa khàn vừa trầm khiến Tô Tiếu Tiếu lại thở dài, một người đàn ông ngay cả giọng nói cũng trùng khớp với thẩm mỹ của cô, cô có lý nào lại không gả cho anh chứ?
“Đồng chí Hàn Thành, em viết thư gửi cho cha mẹ, anh có muốn chào hỏi bọn họ không?”
Hàn Thành không cho rằng khả năng lý giải của mình có vấn đề nhưng lại không hiểu ý của Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu đưa lá thư trong tay cho anh xem: “Anh nhìn này, em, Cơm Nắm và cả Bánh Đậu đều đã chào hỏi bọn họ rồi.”
Hàn Thành nhận thư, bị nét chữ như in từ trong sách ra này của Tô Tiếu Tiếu chấn động, chữ của anh là do cha dạy từng nét không có hệ thống gì cũng không có tiêu chuẩn gì, mà đều là cha tự nghiền ngẫm ra, làm sao dễ nhìn thì viết như thế, sau khi cha anh dạy anh xong anh lại viết ra phong cách của mình, người khác nhìn thấy chữ của anh đều khen một câu đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận