Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 128. Nhận dạy

Chương 128: Nhận dạy
“Cô Trình, cô tuổi tác còn trẻ mà đã nghễnh ngãng rồi sao? Hay là hôm nay ra cửa quên mang não? Tôi có lừa người hay không, trường học cứ tìm hồ sơ của tôi liếc mắt một cái không phải sẽ biết ngay hay sao? Có phải cô đầu độc học sinh hay không thì trong lòng cô không tự biết sao? Ồ đúng, cô không tự biết, vì nếu như cô biết thì đã không dạy con trai mình như vậy.
Như vậy đi, bây giờ chúng ta làm một bộ đề cấp ba để kiểm tra nền tảng, ngại quá, tôi quên mất cô Trình chỉ có học lực cấp hai, sẽ không làm được câu hỏi cấp ba, hay là làm bộ đề cấp hai nhé? Nếu như tôi tôi làm sai nhiều câu hơn cô, tôi sẽ lập tức nhận lỗi với cô, diễu phố thị chúng cũng không thành vấn đề gì, thế nào? Còn ngược lại, cô phải về nhà, không được ở trường học phá hư đóa hoa của tổ quốc, cô cảm thấy thế nào?”
Bản thân Tô Tiếu Tiếu không phải người thích bộc lộ tài năng, lại càng không phải người quấn riết không buông, gây sự chèn ép người, nhưng Trình Lệ Phương này thật sự hết lần này tới lần khác dùng giới hạn của mình để khiêu chiến tam quan của cô, thật sự là đến Phật cũng nổi giận.
Bây giờ đầu của chủ nhiệm Lưu đã to gấp ba lần, bên ngoài thì nước sôi lửa bỏng, rất nhiều phần tử trí thức thà rằng về quê để tránh sóng gió còn hơn, học sinh cấp hai và cấp ba có thể kiên trì ở lại quân khu phần lớn thà rằng đi tòng quân còn hơn, vì số lượng người tốt nghiệp cấp ba không nhiều nên đều đi học cấp hai và cấp ba, còn người tốt nghiệp cấp hai thì dạy cấp hai hoặc là tiểu học, có thể ở lại dạy đã là tốt lắm rồi nên hiển nhiên tố chất của giáo viên có hơi chênh lệch không đồng đều.
Cũng không phải chủ nhiệm Lưu không biết con người của Trình Lệ Phương, nhưng bây giờ người nào cũng cảm thấy bất an, mọi người đều cúp đuôi làm người, ngay cả cô ta cũng không dám phạm tội lớn gì, mà mấy năm này cô ta quả thật cũng không phạm phải tội lớn gì cả, ông ta nghĩ có thể dạy đám trẻ nhận chữ là được rồi, một mình cô ta cũng không mang tới ảnh hưởng lớn như vậy. Về phần giáo dục đạo đức không phải còn có những giáo viên khác làm tấm gương tốt sao? Nên thẳng cho đến nay, ông ta vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng bây giờ Tô Tiếu Tiếu nhắc nhở như vậy, vấn đề nhân phẩm của người này quả thật cũng là một vấn đề lớn, làm thầy người ta mà không thể làm tấm gương tốt được thì cũng vô ích, chẳng qua đột nhiên xử lý một giáo viên, ông ta vẫn không thể làm được.
Trình Lệ Phương cũng không ngu, vốn dĩ thành tích học tập của cô ta chẳng ra làm sao, cô ta có thể làm giáo viên của trường tiểu học này, phần lớn nguyên nhân vẫn là vì năm đó vừa vặn bắt kịp cuộc vận động căng thẳng, rất nhiều phần tử trí thức đều về quê, cha mẹ của cô ta đều là công nhân bình thường, thành phần trong nhà tốt không phải chịu bất cứ liên lụy nào, lại thêm chồng là một doanh trưởng, càng được thêm điểm không ít. Sau khi nhập học lại và lên lớp lại, trường học thiếu giáo viên nên cô ta đi dạy học một cách hợp tình hợp lý, ỷ vào mình có hộ khẩu thành phố và thành phần lại tốt, chồng còn là một doanh trưởng, đương nhiên không thể so được với loại phần tử trí thức cao cấp như Giang Tuyết và Dương Mai, nhưng so với phần lớn những người phụ nữ xuất thân từ nông thôn tới đây tòng quân thì cô ta vẫn luôn cho rằng mình cao hơn người ta một bậc, những năm này không phải đều rất tốt hay sao?
Con cái ở quân khu hoặc là không học đến cấp hai, cấp ba, nhưng trên cơ bản người nào cũng có thể lên tiểu học, ai thấy cô ta mà không phải gọi một tiếng cô Trình?
Nhưng cứ cố tình Tô Tiếu Tiếu này lại coi thường cô ta, còn đối đầu với cô ta ở khắp nơi, nhưng cô ta lại không dám cược, cách ăn mặc của Tô Tiếu Tiếu chẳng ra làm sao, nhưng cử chỉ và lời nói của cô quả thật không giống như người xuất thân từ nông thôn, nếu như từng học trường cấp ba trong thành phố thì sẽ giải thích được ngay, cho nên ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng trong lòng thật sự cho rằng lời Tô Tiếu Tiếu nói chắc hẳn là thật.
Chủ nhiệm Lưu vẫn giải vây cho Trình Lệ Phương: “Cái đó, phụ huynh của Trương Trụ…”
Hình như chủ nhiệm Lưu vẫn chưa biết cô tên là gì.
“Thật ngại quá, tôi tên là Tô Tiếu Tiếu, tôi là vợ của Hàn Thành.” Tô Tiếu Tiếu hiểu ý người bổ sung phần giới thiệu, vừa rồi tình thế cấp bách nên bỏ sót luôn cả thông tin cá nhân cơ bản.
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Vậy đồng chí Tô, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, nhân tài giống như cô chúng tôi chắc chắn vô cùng chào đón, nhưng cá nhân tôi cũng không thể tự quyết định được mà cần phải bàn bạc lại với ban lãnh đạo, còn nữa cô nói năm sau phải đi tới đội tuyên truyền đi làm và không nhận tiền lương ở bên trường học, phía bên đội tuyên truyền sợ là sẽ không đồng ý đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận