Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 158. Chỉ nghĩ thôi

Chương 158: Chỉ nghĩ thôi
Buổi tối Hàn Thành về nhà rất sớm, trong tay còn cầm một túi hạt dưa to. Tô Tiếu Tiếu suýt chút nữa thì quên mất thần khí buôn chuyện này, hoàn toàn không nhớ tới phải mua một ít: “Bộ đội còn phát cả hạt dưa sao?”
Hàn Thành lắc đầu: “Trần Ái Dân cho đấy.”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút: “Bác sĩ Trần sống một mình ở đây sao? Hay là ngày mai kêu cậu ta tới ngắm trăng chung?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn vợ và lắc đầu: “Ngày mai cậu ta phải về quê tuyên truyền rồi.”
Tô Tiếu Tiếu cực kỳ ngạc nhiên: “Về quê tuyên truyền vào ngày lễ lớn?”
Hàn Thành đáp: “Cũng chỉ có đón lễ lớn các đồng chí nhân dân mới không phải ra đồng làm việc.”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được rồi, cũng may anh không phải đi, năm nay vẫn là năm đầu tiên nhà mình đón Trung Thu chung với nhau.”

Hôm nay nhà bếp cũng không có gì có thể giúp đỡ, Hàn Thành nhìn đám trẻ chơi cò cò vui đến quên trời đất, dường như chỉ trong chớp mắt lũ trẻ đều đã lớn đến vậy rồi.
Anh nghĩ ngợi sau đó quay người đi vào nhà kho tìm một cái vòng sắt, rồi lại dùng dây sắt uốn thành hình chữ U buộc ở đầu cây trúc nhỏ, sau đó lăn cái vòng sắt trong sân.
Khi đến phiên Cơm Nắm nhảy lò cò, Tiểu Bảo tinh mắt nhất phát hiện ra chú đang lăn vòng sắt, cậu bé nhìn Hàn Thành với vẻ mặt sùng bái: “Oa, chú ơi chú còn có cái này nữa sao? Chú lợi hại thế!”
Tiểu Bảo đã từng thấy các anh lớn khác chơi cái này ở trường học, còn có thể lăn một vòng quanh sân thể dục nữa khiến cậu bé vô cùng ngưỡng mộ, về nhà nằng nặc đòi cha cậu bé làm cho một cái, nhưng cha cậu bé nói cậu bé còn nhỏ, đợi cậu bé lớn hơn một chút mới làm cho cậu bé, Tiểu Bảo cũng không biết khi nào mình mới được xem là trưởng thành, ngược lại sau này cũng không đòi nữa.
Hàn Thành đưa gậy trúc cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo thử đi.”
Tiểu Bảo gật đầu, cậu bé quá vừa lòng rồi, nhưng dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, vòng sắt còn cao đến đùi của cậu bé, lăn thì lăn được đấy, nhưng cậu bé cũng không thể bám theo kịp.
Hàn Thành cầm trúc qua tước một đoạn để nó ngắn lại rồi đặt vào tay cậu bé: “Ném xong vòng sắt phải lập tức dùng cái này kẹp chặt nó, sau đó đẩy nó tiến lên, thử lại đi.”
Tiểu Bảo ném vòng sắt lên đất, nhanh chóng đuổi theo dùng chuôi giữ lại rồi đẩy nó chạy về phía trước: “Oa oa oa, nó chạy rồi, chạy rồi kìa! Cháu biết rồi, chú ơi cháu biết làm rồi!”
Giọng nói của Tiểu Bảo to đến mức ngay cả Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng cũng không nhịn được mà ra ngoài xem.
Tô Tiếu Tiếu dựng ngón cái với cậu bé: “Tiểu Bảo giỏi quá!”
Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ, còn vỗ tay cổ vũ anh trai nhiệt tình.
Mấy đứa lớn cũng không chơi nữa, ném ô nhảy lò cò lại muốn đi chơi vòng sắt.
Tiểu Bảo vô cùng hào phóng, không hề keo kiệt dạy các bạn nhỏ của mình.
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa lắc đầu: “Cũng chỉ có Hàn Thành chiều đám trẻ, Tiểu Bảo năn nỉ anh hai con bao lâu mà anh hai con cũng không chịu làm cho nó, nói trắng ra thì là lười, vẫn là Hàn Thành có lòng kiên nhẫn với tụi trẻ.”
Tô Tiếu Tiếu cũng không phản bác, Hàn Thành không nói nhiều nhưng lòng kiên nhẫn quả thực rất tốt.
Hai vợ chồng đi vào nhà bếp, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành bỏ dạ dày heo vào trong đun thêm một lúc nữa, còn cô đi chuẩn bị một ít nước chấm.
Tỏi băm, hành băm và mè đen đơn giản lại rưới thêm dầu nóng, lập tức tỏa mùi thơm khắp bốn phía.
Tô Tiếu Tiếu bảo Hàn Thành vớt dạ dày heo đã đun được một lúc ra rồi bỏ mì đã làm xong vào nồi, mì nóng ra khỏi nồi, đựng đầy một cái bát cho mỗi người.
Mùa thu ăn canh dạ dày heo hồ tiêu thật sự là vừa ấm bụng lại vừa ấm lòng.
Vốn dĩ lòng gà là ngon nhất nhưng gà phải để đến mai đón tết, có xương ống cũng đã rất ngon rồi.
Lý Ngọc Phụng thật sự phục tài nấu nướng của con gái nhà mình, đều là do trước kia trong nhà điều kiện không tốt đã hạn chế sự phát huy của cô. Lý Ngọc Phụng càng ăn càng hài lòng: “Con gái, tay nghề này của con mà mở tiệm cơm cũng phải khách ra vào nườm nượp đấy.”
“Mẹ, vậy đợi sau này có cơ hội mẹ qua đây ở chung với con đi, mẹ mở một tiệm may còn con ở bên cạnh mẹ mở một tiệm cơm, chúng ta sẽ kéo toàn bộ khách vào tiệm.” Tô Tiếu Tiếu thật sự đã từng nghĩ tới một vấn đề này, đợi cô đi làm sẽ để dành một phần tiền, sau đó đợi lên đại học và cải cách mở rộng sẽ dùng để mở tiệm.
Vừa có quần áo mới mặc vừa có đồ ăn ngon, mấy đứa trẻ đều đồng ý đến không thể đồng ý hơn.
Lý Ngọc Phụng thở dài một hơi, lại không lạc quan cho lắm: “Loại chuyện này nghĩ thôi là được, các con cũng đừng nói ra ngoài, cẩn thận bị người báo cáo nhà chúng ta theo đuôi tư bản chủ nghĩa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận