Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 400: Bàn tán

Cô cũng không biết đã ấn bao nhiêu lần, sau lưng cũng đổ mồ hôi thì Lưu Thủy Tiên mới họ một tiếng ngồi dậy
phun nước ra ngoài.
Thấy cô ta tỉnh lại, Lý Ngọc Phụng mau chóng quấn chăn bông lên cho cô ta: “Cô có thể đi được không? Có thể
đi thì mau chóng trở về đốt lửa đun nước gừng uống đi”
Lý Ngọc Phụng không ngốc, cô nam quả nữ tới bên đống rơm, người sáng suốt đều biết Lưu Thủy Tiên có ý định
gì, bà ấy thật sự coi thường loại người không biết tự trọng như cô ta.
Lưu Thủy Tiên lạnh run lập cập, hoàn toàn không đáp được lời của Lý Ngọc Phụng.
“Mẹ, nhà cô ta ở tận đầu thôn, nhà chúng ta gần hơn, trước cứ để cô ta đến nhà mình uống nước gừng nóng rồi
lại đi sau. Tô Tiếu Tiếu rất lo lắng cho Cơm Nắm nhỏ, cũng muốn về nhà sớm để xem Cơm Nắm nhỏ thế nào. Lý Ngọc Phụng có coi thường cô ta đến đâu cũng sẽ không thấy mà không cứu, hai mẹ con chỉ đành một tay
cầm quần áo ướt, một tay dìu Lưu Thủy Tiên đi vào nhà.
Tô Tiếu Tiếu bước vào cửa hỏi Đại Bảo: “Cơm Nắm đâu rồi?”
Đại Bảo đáp: “Ở trong nhà vệ sinh ngâm nước nóng rồi ạ?
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Đại Bảo, cháu đi lấy ít rượu trắng rót vào trong nước nóng của Cơm Nắm, đổ nhiều một chút,
lại thêm một miếng gừng vào chà sau lưng cho em
Trương Xuân Anh từ bên ngoài trở về nghe thấy Cơm Nắm rơi xuống nước đã lập tức đi đun canh gừng, lúc này
vừa vặn đã đun xong, nhìn thấy bọn họ còn đỡ một người ướt sũng nữa trở về cũng vô cùng ngạc nhiên: “Đây không phải là Lưu Thủy Tiên sao? Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại nhiều người rớt xuống nước như vậy?” Cứu người vẫn hoàn cứu người, bây giờ Tô Tiếu Tiếu rất có ý kiến với Lưu Thủy Tiên, nếu không phải cô ta tìm đường chết thì Cơm Nắm cũng sẽ không nhảy xuống sông cứu người lúc trời lạnh như vậy, nếu như Cơm Nắm có chuyện gì cô chỉ sợ mình không nhịn được mà đánh Lưu Thủy Tiên một trận quá.
Tô Tiếu Tiếu đã ngửi thấy mùi canh gừng: “Chị hai, chị múc cho cô ta một bát canh gừng đi, lại cho cô ta mượn
một bộ quần áo, sưởi ấm người rồi mau về nhà”
Bây giờ Tô Tiếu Tiếu thật sự vô cùng ghét cô ta.
Trương Xuân Anh ngày thường ghét nhất là loại quả phụ quyến rũ, tự cho rằng bản thân có chút học lực, lớn lên
có hơi ưa nhìn mà mắt cao hơn đỉnh đầu, coi thường cái này, coi thường cái kia như Lưu Thủy Tiên, nếu không
phải cô út mở miệng thì cô ta hoàn toàn mặc kệ Lưu Thủy Tiên, canh gừng cô ta chuẩn bị cho Cơm Nắm uống, bỏ không ít đường đỏ vào trong, thật sự hời cho người đàn bà này quá.
Lưu Thủy Tiên vào nhà bếp uống một bát canh gừng, đàn ông trong nhà có thể trở về bất cứ lúc nào nên Lý
Ngọc Phụng sắp xếp cho Lưu Thủy Tiên ở trong nhà kho, Trương xuân Anh cầm bộ quần áo cũ cho cô ta thay
với vẻ không tình nguyện, ngoài miệng còn không quên nói: “Mẹ, chăn bông nhà chúng ta đều ướt hết cả rồi, tối
nay mình đắp cái gì đây?”
Lý Ngọc Phụng cũng không ưa gì Lưu Thủy Tiên nhưng vì cứu người mà tạm thời cũng không nghĩ nhiều như vậy: “Chăn bông cầm ra ngoài phơi đi, sau đó đi vào phòng mẹ lấy cái áo bông cũ qua đây?
Bà ấy còn tìm khăn mặt cũ đưa cho Lưu Thủy Tiên lau tóc, uống xong một bát canh gừng nóng hổi, Lưu Thủy Tiên đã ấm hơn không ít, nói chuyện cũng không run cầm cập nữa, thấp giọng nói một câu “cảm ơn” Lý Ngọc Phụng nhìn cô ta với vẻ tức giận: “Cô không cần cảm ơn tôi, Lưu Thủy Tiên, tôi nói cho cô biết, nếu
không phải sợ cô phá hỏng danh tiếng tốt của đội sản xuất chúng ta thì tôi hoàn toàn không quan tâm loại người như cô. Cô nói xem cô đang yên đang lành đi hại Dương Lâm nhà người ta làm gì hả? Xem mắt cũng còn phải ưng ý, người ta đồng ý mới có thể kết hôn, cô cưỡng mua cưỡng bán như vậy còn ra thể thống gì nữa? Dương
Lâm thành thật, cho dù cậu ấy bị cô lừa nhưng cô dùng loại thủ đoạn này gả cho người ta, người ta có thể đối xử tốt với cô được không?”
Lưu Thủy Tiên ngứa da mồm muốn phản bác gì đó nhưng Lý Ngọc Phụng lập tức cắt ngang lời cô ta: “Cô khỏi
cần phủ nhận, người tôi từng thấy còn nhiều hơn muối mà cô ăn đấy, cô vểnh cái đuôi lên tôi cũng biết cô đang nghĩ gì. Cả gia đình thầy Lâm đều là người đọc sách tri thư đạt lễ, nghe được tin đồn nói người ta có khả năng về
thành phố nên mặt dày dính lấy có phải không? Lỡ như người ta không về được thành phố thì sao? Thì cô định
thế nào hả?”
Lưu Thủy Tiên nói: “Về được, những thị trấn khác đã có thanh niên trí thức về thành phố rồi, nhà các bà còn dám qua lại với bọn họ chứng tỏ bọn họ không phạm tội lớn gì cả, về thành phố cũng là chuyện sớm muộn thôi”
1007 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận