Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 549: Người nợ tiền mới là chủ

Tuy rằng Mã Tiểu Lệ muốn tiền phát điên rồi nhưng bản chất vẫn là loại bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, bằng
không ngày trước khi cô ả về quê vào đội sẽ có một trăm ý tưởng để mình được trải qua cuộc sống tốt hơn, mà không phải dâng toàn bộ thanh xuân của mình kết hôn với một người đàn ông mà mình coi thường rồi sinh con
gái trải qua một cuộc sống như thế. Đây có thể nói là một cách ngu nhất, gặp loại người như Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn không có sức chống đỡ rồi.
Em họ Mã biết chuyện này coi như đổ bể rồi nhưng Mã Tiểu Lệ không cam lòng, chồng cô ả còn đang đợi cô ả cầm tiền về mở tiệm thăng quan tiến chức nữa, làm sao có thể bỏ qua như vậy được? Nhưng nếu Tô Tiếu Tiếu đi tới đơn vị của cô ả làm loạn hiển nhiên cô ả cũng cực kỳ sợ hãi rồi. Ngay cả chuyện ly hôn cô ả cũng không dám nói ra bên ngoài, chỉ sợ người ta coi thường mình. Tô Tiếu Tiếu đi làm loạn còn chẳng phải người người đều biết
hay sao? Với tính cách của cô lỡ như thêm mắm dặm muối nói thêm một chút thì sao, cô ả cũng không lăn lộn ở đơn vị nổi nữa.
Tô Tiếu Tiếu bổ sung thêm: “Thím Triệu, thím yên tâm, cháu thuận tiện thêm mắm thêm muối vào sự tích huy hoàng của con dâu cũ của thím cho, đến khi đó nói không chừng lãnh đạo của cô ta cũng về phe thím, đuổi cô ta thì càng tốt hơn, có khi lãnh đạo của cô ta mở lòng từ bi cho thím công việc thì sao? Thím Triệu, thím mới hơn bốn mươi tuổi còn lâu mới đến tuổi nghỉ hưu, hay là thím cùng cháu đi tìm lãnh đạo của cô ta đi, thím có việc làm cũng có thể trả thêm cho cháu ít tiền, cháu thật sự vội dùng tiền lắm.
Vẻ mặt của Tô Tiếu Tiếu chân thành nhưng lại dùng giọng điệu bàn bạc nói một cách quang minh chính đại ngay
trước mặt một người trong cuộc như Mã Tiểu Lệ, khiến cô ả Mã Tiểu Lệ tức lệch mặt, toàn là chuyện gì đâu! “Có phải con người cô có bệnh không hả? Đã nói tôi không liên quan gì đến gia đình này rồi, bọn họ nợ tiền cô liên quan quái gì đến tôi! Cô… nếu cô dám tới đơn vị của tôi làm loạn thì không xong với tôi đâu!” Tô Tiếu Tiếu thở dài: “Quả nhiên người nợ tiền mới là chủ, cô không liên quan đến bọn họ vậy tôi xin hỏi cô
đứng đây làm gì hả?” Tô Tiếu Tiếu chỉ vào Đường Điềm Điềm: “Đó là con gái cô đúng không? Cô còn nói không
liên quan? Cô còn không trả tiền thì tôi tới đơn vị của cô làm loạn, còn muốn tới cả nhà trẻ của con gái cô làm
loạn, tôi xem cô có trả hay không?”
Thật sự không ăn thịt dê cũng rước lấy một thân tanh tưởi, mũi của Mã Tiểu Lệ cũng lệch luôn rồi, chỉ vào Tô
Tiếu Tiếu chửi một câu “đồ thần kinh” sau đó dẫn em họ hùng hổ đi ra ngoài.
Trụ tử lén nhìn trộm cũng nghe được kha khá rồi, cũng không có chỗ cho cậu bé phát huy gì cả, thấy đôi nam
nữ này đi ra cậu bé giả bộ qua đường bình tĩnh quay người trở về.
Người đi xa rồi, Tô Tiếu Tiếu mới vỗ vai thím Triệu: “Không sao, bọn họ cũng không dám tới nữa đâu, nếu như
còn dám tới thím lại gọi cháu tiếp, cháu có nhiều cách đối phó với bọn họ.
Thím Triệu rơi nước mắt đầy mặt, lại muốn quỳ xuống dập đầu trước Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, thím thật sự
không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới phải”
Tô Tiếu Tiếu kéo bà ta lên: “Thím Triệu, không cần khách sáo như vậy, thật sự chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Cháu đi trước nhé, việc làm ăn trong tiệm không tồi, ngày mai thím nhớ tới đi làm đúng giờ.
Cô đi rồi, Đường Chí Trung vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh: “Mẹ, các… các mẹ…”
י
Triệu Tân Muội nhìn thấy con trai là lại tức: “Mẹ mẹ mẹ cái gì, nhà đã thế chấp cả rồi, con ngoan ngoãn đi làm
trả tiền thuê nhà đi, sau này cũng đừng hòng có người nào muốn nhà của mẹ nữa”
Đường Chí Trung mơ hồ: “Con… con cũng không muốn đòi nhà của mẹ mà…”
Nói đến đây, Triệu Tân Muội càng tức hơn: “Một người ngoài như Tiếu Tiếu còn giúp mẹ, còn biết kêu mẹ bảo vệ
căn nhà này, nhưng con thì sao? Con kêu mẹ đưa nhà cho vợ cũ của con!” Đường Chí Trung: “Con có thể có cách gì được, còn không phải vì Điềm Điềm sao?”
“Vì Điềm Điềm càng nên giữ nhà lại, sau này để lại nhà cho con bé, sao mẹ lại sinh ra một đứa con trai hồ đồ như
con cơ chứ, hại mẹ cũng hồ đồ theo!” Bây giờ Triệu Tân Muội nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, suýt chút nữa ngay cả nơi ở bọn họ cũng mất luôn rồi.
Đường Chí Trung vẫn không hiểu: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói gì thế, không phải mẹ nói nhà đã thế chấp rồi
sao?”
Triệu Tân Muội cảm thấy thật mệt lòng: “Bỏ đi, nói với con con cũng không hiểu, sau này ngoại trừ chi tiêu hàng
ngày ra, con ngoan ngoãn giao tiền lương cho mẹ giữ, Điềm Điềm cũng do mẹ dạy”
975 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận