Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 617: Ăn no là được

Bánh Bao nhỏ buông bát đũa xuống, vẻ mặt thỏa mãn: “Bà ngoại, cháu no rồi ạ.
Tô Tiếu Tiếu muốn bế đứa trẻ này xuống ghế nhưng không thể bế nổi, cuối cùng vẫn là Hàn Thành bế cậu bé
xuống.
Bánh Bao nhỏ dẩu môi kêu mẹ giúp lau, Tô Tiếu Tiếu vừa giúp cậu bé lau miệng vừa nói: “Mẹ, hôm nay Bánh Bao nhỏ đã ăn quá nhiều rồi, không thể ăn nữa”
Lý Ngọc Phụng nghĩ đến năm bát cơm trắng đó khiến lời đến bên miệng lại nuốt ngược về, đổi thành: “Ăn no là
được.
Đại Bảo và Tiểu Bảo lén hỏi Cơm Nắm: “Ngày nào Bánh Bao nhỏ cũng ăn như vậy sao?”
Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Không” Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, đang định nói “thế còn được” lại nghe thấy Cơm Nắm bổ sung một câu: “Lượng
này chỉ miễn cưỡng no bụng, có đôi khi nó còn ăn nhiều hơn cơ”
Đại Bảo và Tiểu Bảo: “…?” Chẳng trách Bánh Bao nhỏ rõ ràng bằng tuổi Bánh Trôi nhỏ nhưng lại to hơn Bánh Trôi
một vòng. Ăn cơm xong, các anh lớn phụ trách thu dọn bát đũa, Bánh Trôi nhỏ ăn no nghỉ một lúc, sau đó Lý Ngọc Phụng
dẫn cô bé đi tắm trước.
Năm ngoái thôn Tô Gia bắt đầu nối điện nhưng nhà họ Tô vẫn chưa mua quạt gió, thời tiết này vô cùng nóng
nực, trong nhà người đợi tắm lại đông. Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành trước ra bên ngoài đi dạo cho tiêu cơm, dự
định tắm cuối cùng.
Thôn Tô Gia mùa hè có một ý vị khác.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thành tới thôn Tô Gia vào mùa hè. Thôn xóm thời buổi này không hề có một chút
không khí buôn bán nào hết, mọi người đều làm từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mới nghỉ. Ánh hoàng hôn buổi chiều đã tản hết nhưng phía chân trời vẫn còn nhiễm một màu đỏ ửng, cách đó không xa thi thoảng thấy ánh đèn của vài gia đình nhưng cũng không thấy ồn ào, nhưng tiếng chó sủa, ếch kêu và ve kêu lại vô cùng rõ ràng, mang đến cho người ở thành phố đã lâu một loại yên bình rửa sạch tâm hồn.
“Anh thích nơi này, chỉ là những động vật này có phải kêu hơi khoa trương rồi không?” Hàn Thành cũng từng
sống ở nông thôn, ve kêu ếch kêu cũng từng nghe không ít, nhưng tối nay tiếng mà giới tự nhiên phát ra càng giống như có một loại cảnh cáo và gào thét nào đó, cũng không biết có phải do anh nghe ít hay không. Tô Tiếu Tiếu nói: “Nghe có hơi không bình thường, em cũng hơi sợ, mình về hỏi cha mẹ đi. Thấy xung quanh không có người, cô nắm tay Hàn Thành nhón chân hôn lên môi anh một cái: “Chúng ta về nhà đi” Trong bóng đêm nhìn không rõ, đôi mắt của Hàn Thành tối lại, anh ôm Tô Tiếu Tiếu trốn phía sau một cây
dương liễu, dùng tư thế áp tường khóa chặt cô giữa hai cánh tay, cúi đầu hôn lên cô một cái thật dài, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển mới buông nhau ra.
“Hàn Thành…” Giọng nói của Tô Tiếu Tiếu vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như đang làm nũng. Hàn Thành không nhịn được lại cúi đầu hôn chóc lên môi cô: “Ngoan, đừng gọi anh như vậy.
Tô Tiếu Tiếu cảm giác được gì đó cũng không dám khinh suất nữa mà ôm eo anh, cọ vào ngực anh một cái, nhẹ
giọng nói: “Hàn Thành, anh có cảm thấy hai chúng ta sau khi kết hôn mới bắt đầu kết đối tượng không?” Trình tự của vợ chồng khác đều là sau khi quen biết mới ở chung, yêu nhau và gần nhau. Còn trình tự của bọn
họ thì ngược lại, gặp nhau đã bàn chuyện gả cưới, sau khi kết hôn phần lớn thời gian đều vây quanh đám trẻ,
trong lúc ở chung mới hiểu nhau từng chút một, đợi con cái trưởng thành mới có thời gian yêu đương, đến thế kỷ hai mươi mốt đây đại khái được xem là cưới trước yêu sau.
Hàn Thành ôm chặt cô, đáp: “Không sao, chúng ta vẫn còn mấy chục năm nữa. Đây là lời mà anh thường nói.
Nếu không sao lại nói tình yêu làm con người mù mắt, thời tiết nóng như vậy hai người ôm nhau dính lấy nhau
lại không ngại nóng. Trong mắt bọn họ có đối phương, hoàn toàn không cảm giác được Lưu Thủy Tiên ở phía sau cũng lộ ra hơi thở.
Tô Tiếu Tiếu từng cứu cô ta nên bây giờ cô ta đã không còn chán ghét gì với cô nữa. Nhưng nhân duyên của mình không thuận lợi, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu hạnh phúc như vậy nói không ghen tỵ là giả, cùng là phụ nữ, cùng tốt nghiệp cấp ba, cùng bị cuộc vận động làm chậm trễ mười năm, tại sao Tô Tiếu Tiếu có thể gả vào thành phố, có thể thi đỗ đại học, có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy, còn cô ta lại liên tiếp bị người ghét bỏ? Lưu Thủy Tiên căm hận nghĩ, rõ ràng lần nào cô ta cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả nhưng lần nào cũng không có
kết quả tốt, vận mệnh thật không công bằng, giam cô ta một đời trong thôn xóm nhỏ liếc mắt chỉ thấy người già
này, cô ta thật sự thà chết còn hơn.
Đợi hai vợ chồng tản bộ trở về, người trong nhà cũng đã tắm gần xong, trong phòng thật sự quá nóng, đám trẻ
dự định rải chiếu trong sân ngủ chung, như vậy còn có thể mát hơn một chút.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận