Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 673: Không nản chí

Bạn học của Cơm Nắm vây quanh Cơm Nắm, bạn học của Trụ Tử vây quanh Trụ Tử, bạn học của Bánh Đậu nhỏ
vây quanh Bánh Đậu nhỏ, nói chuyện ríu rít không ngừng, chỉ có bạn học trường mẫu giáo của Bánh Bao nhỏ là không dậy nổi, không có người nào chạy bộ chung với cậu bé. Bánh Bao nhỏ thật sự không chạy nổi nữa rồi, lại không đuổi kịp cha, cũng không nhìn thấy một bạn học nào hết, cậu bé cũng suýt thì tức phát khóc, mấy anh trai trước mặt chỉ đành chạy chậm lại, cổ vũ cậu bé chạy lên từng chút một.
Trước đây Hàn Thành cũng sẽ dẫn các con chạy bộ, có đôi khi là đám trẻ tự mình chạy nhưng cũng không nhìn thấy nhiều người hưởng ứng như thế, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, chạy bộ sáng như vậy thật sự không tiện, Hàn Thành cũng không muốn bị người thăm quan lại còn làm phiền người dân, anh nghĩ ngày mai
vẫn nên dẫn bọn trẻ tới sân thể dục của trường đại học chạy thì hơn.
Cuối cùng Cá Nhỏ vẫn không thể chạy qua được Đại Bảo và Tiểu Bảo quanh năm ra ruộng làm việc đồng áng, nhưng cậu bé không nản chí, rút được kinh nghiệm xương máu, quyết định sau khi trở về nhất định phải chămchỉ học hành, rèn luyện cho tốt, tương lai ít nhất phải thi đỗ trường quân đội tuyệt đối không thể kéo chân các bạn nhỏ!
Mười ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm một chín bảy tám, đám trẻ đều tập thành thói quen rèn luyện tốt đẹp. Mỗi ngày đúng giờ dậy theo Hàn Thành tới sân thể dục của trường đại học thủ đô chạy. Thầy hướng dẫn của anh có một ngày tới sớm nhìn thấy anh dẫn đám cà rốt đỏ chạy bộ đầy sân thể dục còn tưởng mình hoa mắt, sau đó hỏi rõ ràng mới biết có chuyện như vậy, lại càng khen Hàn Thành không dứt miệng, không chỉ cho đám trẻ nhà mình phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, mà còn có thể dẫn toàn bộ trẻ con trong ngõ cùng nhau tiến bộ, tư tưởng giác ngộ rất cao.
Hàn Thành có giải thích mình chỉ vô tình cắm liễu thế nào nhưng giáo viên vẫn mang bộ dáng chẳng nghe lọt vào tai, vẻ mặt nở mày nở mày “dù sao sinh viên thủ khoa của tôi cũng giỏi nhất. Tuy rằng nghiên cứu sinh không có cách nói thủ khoa nhưng ở trong mắt giáo viên Hàn Thành chính là thủ khoa, anh cũng chẳng muốn giải thích nữa.
Đúng vậy, anh không phụ sự mong đợi của mọi người, năm đó thi nghiên cứu sinh được hạng nhất, hai mục thi viết và phỏng vấn đều được hạng nhất.
Buổi sáng đám trẻ đi học còn buổi chiều đi chơi, có đôi là Tô Tiếu Tiếu cầm bằng lái lái xe của ông cụ đưa đi, có
đôi khi là lính cần vụ của ông cụ và ông cụ dẫn đi, gần như dạo chơi khắp toàn bộ danh lam thắng cảnh lớn nhỏ ở thu đô, cũng ăn hết các phố lớn ngõ nhỏ.
Mới đầu Tô Tiếu Tiếu muốn lái xe ra ngoài Hàn Thành vô cùng không yên tâm, còn đặc biệt xin nghỉ ngồi ở ghế phụ lái, toàn bộ quá trình còn khẩn trương hơn cả Tô Tiếu Tiếu đang lái xe, còn không dám mở miệng nói chuyện với cô, lo lắng sẽ dọa cô, hơi sơ sảy tí sẽ coi chân ga thành chân phanh là xong đời.
Sau khi lái một đoạn đường, anh bắt đầu phát hiện ra Tô Tiếu Tiếu lái xe còn vững hơn cả anh, còn có thể một lúc làm hai chuyện nói cười vui vẻ với mấy đứa trẻ ngồi phía sau, rõ ràng là bộ dáng tài xế lâu năm, tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng rốt cuộc vẫn yên tâm để cô lái xe.
Tô Tiếu Tiếu cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết rốt cuộc mình có chỗ nào khiến Hàn Thành không yên tâm.
Kỳ nghỉ hè bận rộn nhưng phong phú kết thúc, Cố Triển Vọng thực hiện lời hứa mua vé máy bay trở về cho Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bé Út và Cá Nhỏ, để bọn trẻ thoải mái bay về.
Đại Bảo và Tiểu Bảo biết ngồi xe từ thành phố về huyện thế nào, Hàn Thành gọi điện thoại tới công xã Tô Gia nói cho Tô Chấn Hoa là máy bay bay hôm nào, dặn Đại Bảo và Tiểu Bảo về đến thành phố tìm một bưu cục gọi điện
cho cha, đến khi đó đi tới bến xe huyện có người đón là được.
Tô Chấn Hoa có hơi không yên tâm, còn dẫn theo cả Bé Út nữa, Hàn Thành kêu anh ta yên tâm, những gì nên dặn dò Tô Tiếu Tiếu đều đã dặn dò qua, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng không phải lần đầu đi xa nhà, ba đứa trẻ đều là trẻ vừa ngoan vừa đáng tin, chút đường từ thành phố về huyện này vẫn đối phó được, cũng nên để bọn trẻ học cách tự lập.
Đương nhiên, cuối cùng ba đứa trẻ nhà họ Tô cũng thuận lợi về đến nhà.
Về phần Cá Nhỏ, Triệu Tiên Phong sẽ đích thân đi tới sân bay đón con trai, nhận được điện thoại của Hàn Thành anh ta còn mang vẻ mặt tức tối bất bình, nói lão tử còn chưa được ngồi máy bay bao giờ ngược lại để con trai ngồi trước, đương nhiên lời này cũng tràn đầy vẻ tự hào.
Kỳ nghỉ hè qua đi, toàn bộ mọi thứ lại trở về với quỹ đạo.
1016 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận