Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 494: Tán thưởng

Hai vợ chồng ăn xong mì nước sốt định đi về nhà, trên đường về nhà nhìn thấy có người đẩy xe đạp bán thịt heo,
Tô Tiếu Tiếu nghĩ buổi tối làm canh sườn thanh nhuận cho đám trẻ nên mua ít sườn.
Đám trẻ ra ngoài chơi đã sớm về nhà, vợ chồng Nhã Lệ đã ôm Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ vào sương phòng
phía tây ngủ, còn bọn họ cũng về phòng mình ngủ trưa.
Bánh Đậu nhỏ mỉm cười lấy nước ô mai từ trong cặp sách gà trống ra cho Tô Tiếu Tiếu uống: “Mẹ ơi đã hơi
nguội rồi đó, mẹ thử một hợp đi
Tô Tiếu Tiếu thuận tay nhận lấy, thử một hớp có ý rồi xoa đầu đứa trẻ: “Cảm ơn Bánh Đậu nhỏ, nhưng trời lạnh
như vậy không thể uống nguội, nếu con muốn uống đợi đun nóng rồi mới có thể uống”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Mẹ ơi con biết rồi ạ? Bánh Đậu nhỏ rúc trong lòng mẹ, vui vẻ kể cho mẹ nghe những gì đã thấy và nghe được hôm nay.
Tô Tiếu Tiếu ôm đứa trẻ, kiên nhẫn nghe, thi thoảng còn hỏi vài câu, Bánh Đậu nhỏ khoa tay múa chân vô cùng
hào hứng.
Hàn Thành ở một bên nói với ông cụ về chuyện Hàn Tùng Bách đã trở về.
Ông cụ không biết nguyên nhân chân chính lúc trước Hàn Tùng Bách đi nước ngoài, chỉ cho rằng ông ta thấy
tình hình trong nước không tồi nên về, mới gật đầu bảo: “Về thì tốt, đi đâu ở cũng không chắc bằng đất đai của mình, lúc trước ông ta đi vội quá, chú vẫn chưa nói chuyện tử tế với cậu ta.
Hàn Thành cũng nói cả chuyện bác gái và anh họ gặp tai nạn giao thông qua đời, ngoại trừ sự việc biến mất năm
đó ra thì những cái khác đều nói ra hết.
Ông cụ không khỏi thổn thức: “Vậy các cháu dự định thế nào? Về nhà cũ ở sao? Nhà ở gần đại học thủ đô vẫn
mua chứ? Mấy ngày trước Tiểu Ngũ có nhắc tới mấy căn nhà nhìn không tệ, đợi tìm hiểu quyền gia sản rõ ràng
rồi tới nói với chú sau”
Hàn Thành đáp: “Phải mua chứ ạ, tiện cho cháu và Tiếu Tiếu đi học, đến lúc đó đám trẻ cũng đi học gần đó, nếu
ở bên này ngày nào cũng chạy qua chạy lại thật sự không tiện”
Ông cụ gật đầu: “Cũng đúng, nhà đó của cháu đã mấy chục năm rồi không có người ở, giờ sửa lại cũng tốn
không ít thời gian, các cháu tạm thời cứ ở chỗ chú đi”
Ông cụ không ngốc, tuy răng không biết năm đó nhà họ Hàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông bà nội của Hàn
Thành vừa mới đi chưa được bao lâu, Hàn Tùng Bách đã đột nhiên ra nước ngoài, trước đó ngay cả một điềm báo cũng không có. Cha mẹ Hàn Thành đi tới quân khu cũng chưa từng trở về, lại thêm thái độ của Hàn Thành khi đi
qua cổng nhà nhưng không vào trong mấy năm này mà xét, trong căn nhà đó chắc hẳn đã xảy ra một vài chuyện mà ông cụ không biết.
Nhưng ông cụ sẽ không truy hỏi, hai bên gia đình có tốt đến đâu cũng là chuyện riêng của nhà bọn họ, Hàn Thành muốn nói hiển nhiên sẽ nói.
Đợi Bánh Đậu nhỏ kể mệt rồi, Tô Tiếu Tiếu mới gọi Cơm Nắm qua bảo: “Ông cả của các con từ nước ngoài về,
ngày mai cha mẹ sẽ dẫn các con đi thăm ông”
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm hỏi: “Ông cả? Sao con chưa bao giờ từng nghe cha mẹ nhắc tới?” Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Con không biết nhà chúng ta còn có một ông đấy ạ.
Tô Tiếu Tiếu giải thích: “Vì ông ấy đi nước ngoài từ khi cha còn rất nhỏ, cha mẹ cho rằng ông ấy không về nữa cho nên mới không nhắc đến. Ông ấy chính là bác cả ruột của cha, ngôi nhà mà chúng ta sẽ đi tới ngày mai đó
chính là nơi mà cha từng ở lúc nhỏ, là nhà cũ của nhà chúng ta, các con cũng biết đường”
Cơm Nắm hiểu ra: “Chính là căn nhà có khế ước bán nhà và di chúc mà cha tìm được lần trước đúng không ạ?”
Nếu không sao lại nói Cơm Nắm thông minh, vừa đoán đã trúng, nhà bọn họ có chuyện gì cũng bàn bạc với các con, Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ông cả đang ở trong nhà đó, chúng ta không ở, đợi hai hôm nữa tới
gần đại học thủ đô xem có căn nhà nào thích hợp hay không, nếu có chúng ta mua một căn nhà của riêng mình,
có được không?”
Cơm Nắm và Bánh Đậu không có ý kiến, dù sao cả gia đình ở chung là được.
Tô Tiếu Tiếu ôm hai đứa trẻ trong lòng: “Vậy quyết định như vậy nhé, ngày mai chúng ta đi thăm ông cả trước,
qua hai ngày nữa đi xem nhà sau.
Hai anh em gật đầu: “Vâng”
Ông cụ và Hàn Thành ở bên này đã nói chuyện xong, nghe thấy Tô Tiếu Tiếu ở bên đó dùng giọng dịu dàng nói
với đám trẻ, tầm nhìn của ông cụ thu lại từ trên người người mẹ dịu dàng đó, hỏi Hàn Thành: “Tiếu Tiếu vẫn luôn
ở chung với đám trẻ như vậy sao?”
Hàn Thành nhìn qua, vừa vặn trông thấy vợ tươi cười ôm hai đứa con trai, ánh mắt của anh dịu dàng, gật đầu
đáp: “Bắt đầu từ lúc gả cho cháu đã ở chung như vậy, ở chung với đám trẻ rất tốt, mà dạy đám trẻ cũng rất tốt, đám trẻ từ nhỏ đến lớn rất dính cô ấy cũng rất thích cô ấy”
991 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận