Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 389: Cảm xúc ngổn ngang

Lý Ngọc Phụng và Tô Vệ Dân theo phía sau Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng sững sờ rất lâu, khi Lý Ngọc Phụng rời khỏi
thị trấn Thanh Phong, hai đứa bé còn phải ẵm ngửa trong lòng, chớp mắt đã lớn như vậy rồi, đặc biệt là Tô Vệ
Dân, hai năm không gặp con gái, trong phút chốc có thêm hai đứa cháu ngoại xinh xắn khiến trong lúc nhất thời lòng mang trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tô Tiếu Tiếu đi lên ôm con gái trên lưng Cơm Nắm, Hàn Thành cũng ôm Bánh Bao nhỏ lên đi đến trước mặt Tô
Vệ Dân và Lý Ngọc Phụng.
Tô Tiếu Tiếu chỉ từng người trong nhà giới thiệu cho đôi long phụng: “Bánh Bao nhỏ, Bánh Trôi nhỏ, đây là ông
ngoại, đây là bà ngoại, đây là cậu hai, đây là mợ hai, đây là anh Đại Bảo, đây là anh Tiểu Bảo, những người này đều là người nhà chúng ta, đều phải nhớ kỹ, mau chào hỏi đi nào.
Hai đứa nhỏ mới hơn một tuổi, tuy rằng không sợ người lạ cho lắm nhưng nói chuyện vẫn chưa lưu loát, Bánh
Bao nhỏ nghiêng đầu, gọi với giọng giòn tan: “Chào.”
Bánh Trôi nhỏ cắn ngón tay, đôi mắt to chớp vài cái cũng gọi theo anh trai: “Chào…”
Lần này cả gia đình đều bị chọc cười vui vẻ, Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà cười: “Có ai lười như các con
không?”
Lý Ngọc Phụng nhìn Bánh Trôi nhỏ càng ngày càng giống con gái khi còn nhỏ, đôi mắt không dứt ra được: “Bánh Trôi nhỏ tới đây để bà ngoại bế nào?
Tô Tiếu Tiếu nói với con gái bằng giọng nhẹ nhàng: “Bánh Trôi nhỏ còn nhớ bà ngoại không? Lúc còn nhỏ từng
chăm con và anh trai đó, mẹ đi chuyển đồ nên để bà ngoại bế có được không?”
Có đôi khi huyết thống thật sự là một chuyện vô cùng kỳ diệu, Bánh Trôi nhỏ không sợ người lạ, nhưng không
biết có phải vì các anh quản lý nghiêm ngặt, sợ người lạ lén bắt em gái đi hay không, cho nên cô bé gần như chưa bao giờ để người lạ bế, lúc này lại ngoan ngoãn đáp một tiếng “được” rồi duỗi hai tay cho Lý Ngọc Phụng bế.
Ánh mắt của Lý Ngọc Phụng ấm áp, cười đến không khép được miệng đón Bánh Trôi nhỏ tới, ngoài miệng còn bảo: “Cháu gái ngoan của bà, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.
Lý Ngọc Phụng cũng không quên mấy anh trai, một tay ôm Bánh Trôi nhỏ, một tay ôm anh trai, Tô Vệ Dân cũng
bế Cơm Nắm và Bánh Đậu, ông ấy cũng muốn ôm Bánh Trôi nhỏ, nhưng thấy cháu gái yếu ớt lại lo lắng làm con
bé khóc, nên đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Bánh Bao nhỏ, ông ấy chưa giờ từng nhìn thấy đứa trẻ nào núng
nính đáng yêu như vậy, cậu bé trắng trẻo mập mạp, nhìn vào vô cùng yêu mến, khiến tâm trạng đều có thể tốt lên, nhưng lại có hơi lo lắng cậu bé không muốn, trong lúc nhất thời có hơi do dự không tiến lên. Hàn Thành đưa khúc thịt nhỏ qua: “Để ông ngoại bế một lúc, cha đi lấy đồ trong xe đã Bánh Bao nhỏ từ nhỏ đã không sợ người lạ một chút nào rồi, là loại trẻ con có một viên kẹo cũng có thể lừa đi
điển hình đó, cậu bé vui vẻ ôm cổ ông ngoại, còn duỗi tay nắm chòm râu của ông ấy. Nhìn thấy khúc thịt nhỏ thân với mình, Tô Vệ Dân vốn thương con gái hiển nhiên cũng cười đến híp cả mắt.
Đại Bảo và Tiểu Bảo sáp tới sờ đôi giày nhỏ đó, kéo khúc tay thịt kia, hỏi long phụng thai có còn nhớ mình
không, lần trước gặp hai đứa nhỏ mới chỉ hơn nửa tuổi nên làm sao còn nhớ được chứ, nhưng Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ rất thích hai anh là sự thật.
Đại Bảo và Tiểu Bảo ôm cô và chú, Hàn Thành ôm Đại Bảo và Tiểu Bảo lên ước lượng: “Cao rồi, cũng nặng hơn
rồi. Thời gian trôi thật nhanh, nhìn đứa trẻ trưởng thành lại qua hai năm nữa cũng không thể bế được nữa. Tiểu Bảo nói: “Chú ơi, ngày nào bọn cháu cũng rèn luyện đó, còn ăn rất nhiều cơm!” Hàn Thành vừa cười vừa xoa đầu hai đứa trẻ ngoan ngoãn lớn lên khỏe mạnh này.
Bốn đứa lớn quá lâu rồi chưa gặp nhau, lúc này đều kích động quay vòng vòng.
Tiểu Bảo ôm Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp không rời tay: “Bánh Đậu nhỏ, em đã cao như vậy rồi, anh sắp không nhận
ra em rồi đấy.
Bánh Đậu nhỏ híp đôi mắt to xinh đẹp lại: “Anh Tiểu Bảo và anh Đại Bảo cũng cao rất cao luôn”
Thật ra Cơm Nắm nhỏ, Trụ Tử nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều cao như nhau, bao gồm cả Cá Nhỏ và Đôn Đôn, mấy
đứa trẻ tuổi tác sêm nhau này cùng lắm chỉ chênh có một hai phân.
Đại Bảo lén lút bảo: “Bánh Bao nhỏ tròn trĩnh ghê, có phải mỗi ngày vẫn ăn rất nhiều hay không? Bánh Trôi nhỏ
cũng trở nên xinh đẹp hơn, anh cũng sắp không nhận ra rồi”
Nhắc đến long phụng thai là hai anh em lại vô cùng tự hào, nhưng Cơm Nắm nhỏ vẫn không nhịn được mà oán trách: “Còn không phải sao, Bánh Bao nhỏ biết ăn lắm đó, buổi trưa ăn hơn nửa bát hoành thánh, dọc đường kêu
đói lại ăn một quả trứng gà và bánh bông lan, tối đến còn có thể ăn nửa bát sủi cảo, lượng ăn cũng sắp đuổi kịp Bánh Đậu nhỏ rồi, Bánh Trôi nhỏ chỉ ăn bằng một nửa em ấy thôi.
1029 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận