Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 497: Giấu vàng

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Anh chắc chắn không?”
Hàn Thành đáp: “Trên mặt đất thứ có thể đào được thì năm đó gần như bác cả đã đào qua. Anh chỉ vào hồ giả
sơn bên cạnh: “Bao gồm cả dưới đáy hồ giả sơn này, thật sự là đào sâu ba tấc. Anh băng qua thùy hoa môn, nhìn ra bên ngoài: “Những năm này thi thoảng anh cũng sẽ liên tưởng nếu như anh
là vị tổ tiên giấu vàng đó, ngoại trừ những nơi mà bác cả đào ra, anh còn có thể giấu ở nơi nào, nghĩ đi nghĩ lại
chỉ còn lại xả nhà và móng thôi.”
Hàn Thành phủi tay nhìn cột gỗ trên hành lang, bảo: “Toàn bộ những thứ có kết cấu bằng gỗ đều khá dễ mục nát, khi tổ tiên giấu cũng không biết khi nào mới bị hậu nhân đào ra, lỡ như đợi đến khi những cột gỗ này đều
mục hết mà còn chưa đào ra, vậy chẳng phải thành kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?”
“Về phần nền, đào rồi tương đương với việc phá hủy toàn bộ kiến trúc, nền không phẳng cực dễ lún sụt, em nhìn căn nhà được thiết kế tỉ mỉ khéo léo tuyệt vời này xem, sẽ không có người nào nỡ làm như vậy, cho nên nơi duynhất không thể đào đến, dù có phá hỏng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ kiến trúc chỉ mỗi có cầu Phong Vũ và dưới trụ cầu, bằng không cũng không giải thích được tại sao tổ tiên lại xây cầu Phong Vũ có phong cách sông nước Giang Nam trong một căn tứ hợp viện phương Bắc.
Hàn Thành giải thích như vậy, ngược lại Tô Tiếu Tiếu cũng hiểu rõ: “Chẳng trách em cảm thấy cầu Phong Vũ này khác với cầu Phong Vũ mà em từng thấy, cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, hồ trong viện thường đều không lớn cho lắm, cầu Phong Vũ có tác dụng ngắm cảnh lớn hơn, đều là thế nào đẹp thì xây như vậy, bên trên có mấy đoàn người đi lên cũng không gánh chịu trọng lực gì nên thường không cần đến trụ cầu, trông rõ ràng cồng kềnh lại ảnh hưởng đến mỹ quan, hóa ra là dùng xi măng cát đá thêm nước đổ vàng vào trong trụ cầu, tổ tiên nhà các anh thật sự rất thông minh. Nếu giấu như vậy, cho dù có đào rỗng đáy hồ hoặc là nhà sụp lại đào thêm ba tấc đất cũng không tìm được. Một cái trụ cầu nho nhỏ thoạt nhìn không giấu được thứ gì cũng chỉ bị coi thành phế phẩm ném đi, thật sự quá trí tuệ”
Hàn Thành cúi đầu hôn lên tóc cô: “Đây cũng chỉ là một suy đoán của anh, một ngày chưa đào ra cũng không biết có giấu ở đó hay không, về thôi, bên ngoài lạnh quá rồi.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Vậy chúng ta có nói với bác cả một tiếng không?”
Hàn Thành lắc đầu: “Không vội lúc này, lần này bác cả về ở lâu, đợi sau này lại nói sau”
Khi Tô Tiếu Tiếu đi qua thuận tiện mua không ít thức ăn cho Hàn Tùng Bách, rau, thịt, trứng gà, đậu phụ gì đó đều có, nhưng cả gia đình không ở lại nhà cũ ăn cơm trưa.
Thời gian Hàn Tùng Bách về ngắn ngủi nên nhà bếp vẫn chưa kịp sửa lại, một mình ông ta còn dễ đối phó, nhưng quả thật không thể làm cơm cho cả một gia đình lớn được, bởi vậy cũng không giữ người lại mà chỉ gói toàn bộ đồ ăn vặt trên bàn cho đám trẻ mang đi.
Tô Tiếu Tiếu không tiện từ chối, tạm biệt Hàn Tùng Bách rồi dẫn đám trẻ về nhà.
Khi đi qua cầu Phong Vũ đó, cô không nhịn được mà nán lại một lúc, đây chính là cầu vàng danh xứng với thực, cũng không biết khi nào mới có thể cho những thỏi vàng đó nhìn thấy nắng mai, biến thành thứ càng có giá trị
hon.
Phía bên Tiểu Ngũ rất nhanh đã có tin tức về nhà cửa, sáng ngày hôm sau, cả gia đình lại khởi hành đi xem nhà ở gần đại học thủ đô.
Hôm nay là Hàn Thành lái xe, mới sớm tinh mơ đã tụ họp với Tiểu Ngũ.
Trong ngõ nhỏ gần đại học thủ đô phần lớn là nhà một tầng đồng nhất, không khí phách như tứ hợp viện, thường đều là một phòng chính cộng thêm mấy gian phòng ngủ, hai bên phối với nhà bếp và nhà vệ sinh vây
thành một sân lớn. Trong nhà đông người cũng sẽ rút gọn diện tích sân, hai bên lại thêm hai phòng, kết cấu của căn nhà có hơi tương tự với nhà nông thôn ở thôn Tô Gia, có điều nhà như vậy ở thành phố đại đa số là mấy hộ gia đình hợp lại thuê một chung trong một nhà hoặc là cả gia đình lớn chưa chia nhà cùng nhau ở, sở hữu quyền tài sản độc lập hơn nữa bằng lòng bán ra lại không nhiều.
Tiểu Ngũ vất vả lắm mới được hai nơi, hai ngôi nhà này liền kề nhau và cùng thuộc một chủ sở hữu. Căn nhà ở trong thời điểm đại vận động chưa từng bị thu lại, sau này sửa lại kết luận sai trả về cho chủ sở hữu cũ, người trong nhà đi cũng đã đi, tản cũng đã tản, người thừa kế chỉ còn lại mẹ góa con côi, trong tay có khế ước mua bán nhà nên không tồn tại vấn đề phân tranh quyền tài sản gì đó, trong nhà nữ chủ nhân cũng xem như có chút thực lực, bằng không cũng không giữ được căn nhà.
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận