Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 162. Hiếu thảo 2

Chương 162: Hiếu thảo 2
Bánh Đậu nhỏ đã đeo cặp sách nhỏ hình gà con mà bà ngoại làm cho cậu bé, cậu bé vô cùng thích nó, đeo lên rồi không chịu bỏ xuống, bé con kéo vải đến chân bà ngoại: “Bà ngoại, áo…”
Đôi mắt của Lý Ngọc Phụng ướt nhòe, bà ấy giơ tay lên lau: “Được rồi, bà cũng may một cái cho mình vậy.”
Cuối cùng đám trẻ cũng vui vẻ hơn.
Buổi chiều là thời gian học của tụi nhỏ, Tô Tiếu Tiếu sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi người rồi đi làm việc, cô chăm lũ trẻ quá tốt nên bình thường Hàn Thành rất ít để ý đến tiến độ học của các con, hôm nay nhìn thấy cũng thầm lấy làm kỳ lạ, chữ của Tiểu Bảo và Trụ Tử viết rất ngay ngắn, khi làm bài tập về nhà xuống bút vừa chuẩn vừa nhanh.
Tô Tiếu Tiếu từng nói Cơm Nắm rất thông minh, học xong chương trình tiểu học trong ba năm cũng không thành vấn đề, nhưng cô cảm thấy trẻ con nhảy nhiều nhất hai lớp là đủ rồi, vẫn nên để cậu bé có một tuổi thơ vui vẻ và trưởng thành cùng các bạn đồng trang lứa.
Tô Tiếu Tiếu dạy vỡ lòng cho Cơm Nắm chưa được bao lâu nhưng thứ mà cậu bé biết đã vượt xa cả Trụ Tử và Tiểu Bảo.
Mà khi Hàn Thành nhìn thấy đứa con trai chưa đến hai tuổi đang dùng bảng đen của anh vẽ bốn con gà con hoàn chỉnh mới thật sự bị sốc.
Rốt cuộc anh đã sinh được hai đứa con trai gì vậy?
….
Cuối thu mát mẻ, trời trong nắng ấm, chính là thời tiết tốt nhất để ngắm trăng.
Sau khi đám trẻ học xong bắt đầu giúp Tô Tiếu Tiếu làm việc.
Ốc đá không giống ống vặn, ốc vặn sống ở ruộng, mỗi ngày đều hút vào rất nhiều bùn cát nên sau khi nhặt về nhất định phải nuôi một tối để nhổ sạch bùn đen ra mới ăn được.
Còn ốc đá cũng được gọi là ốc suối, sinh sống ở trong các dòng suối nhỏ trên núi, khe suối rất trong nên bản thân chúng đã được nuôi rất sạch sẽ rồi, tất nhiên dùng nước sạch nuôi một tối sẽ tốt hơn nhưng không nuôi cũng không ảnh hưởng đến việc chế biến món ăn.
Đám trẻ con quen tay hay việc đi đập đít ốc đá, Hàn Thành dựa theo lời căn dặn của Tô Tiếu Tiếu mà cứa hình chữ thập lên trên đống hạt dẻ, thế này tiện cho lát nữa tách vỏ khi ăn.
Lý Ngọc Phụng đã may xong quần áo cũng lập tức vào nhà bếp giúp Tô Tiếu Tiếu.
Bà ấy vẩy ít nước vào trong thùng gỗ trồng giá trước rồi lại chuyển thùng gỗ đến gần bếp lò hơn, đặt ở nơi ấm hơn một chút, nói như vậy giá đỗ có thể mọc nhanh hơn một chút.
Tô Tiếu Tiếu dự định tiếp tục sử dụng cách nướng bánh trung thu hôm qua, định bụng đặt hạt dẻ vào trong nồi đất để nướng chín, Lý Ngọc Phụng cũng cảm thấy cách này hay.
Hàn Thành rửa sạch hạt dẻ và mang vào trong, Tô Tiếu Tiếu kêu anh đặt hạt dẻ vào trong nồi đất, thuận tiện bỏ thêm mấy bắp ngô vào trong luôn.
Lý Ngọc Phụng lấy một ít than ở trong nhà bếp rồi cho than vào lò bắt lửa để nướng chín hạt dẻ và ngô từ từ được nướng chín.
Bữa tối vẫn ăn thịt gà, nửa con gà còn lại buổi trưa Tô Tiếu Tiếu vẫn phết ít muối lên trên thân gà, mùi vị thật sự hoàn toàn khác hẳn.
Hạt dẻ vừa bột vừa thơm, bắp ngô vừa ngọt vừa mềm, buổi tối ngay cả cơm cũng không cần hấp nữa, ăn mấy thứ này làm bữa chính rồi uống thêm bát canh là đủ.
“Mẹ ơi, hôm nay hạt dẻ là món ngon số một, ngô cũng ngon nữa!” Đây vẫn là lần đầu tiên Cơm Nắm ăn hạt dẻ, ăn một lần đã bị chinh phục ngay.
Tiểu Bảo không đồng ý, cậu bé ở thôn Tô Gia cũng sẽ thường lên núi nhặt hạt dẻ: “Anh vẫn cảm thấy thịt gà ngon hơn!”
Trụ Tử nhỏ gật đầu bảo: “Đều ngon hết.” Sau khi cậu bé tới nơi này cuộc sống giống như ở trên thiên đường vậy.
Bánh Đậu nhỏ cũng vô cùng thích ăn hạt dẻ nhưng Tô Tiếu Tiếu không dám cho cậu bé lập tức ăn nhiều hạt dẻ như vậy, một là dễ nghẹn, hai là lo cậu bé tiêu hóa kém, cuối cùng chỉ bẻ gần nửa bắp ngô cho cậu bé cầm gặm.
Sau bữa cơm, lũ trẻ ở trong sân chơi một lúc, Hàn Thành dẫn các con đi tắm còn Tô Tiếu Tiếu bắt đầu xào ốc.
Vườn rau trong sân nhà Trụ Tử nhỏ đã bị nhổ sạch trước khi trả lại cho bộ đội, phần lớn đều chia cho hàng xóm, còn mấy thứ như tía tô, ớt, gừng, hành thì Tô Tiếu Tiếu giữ lại ăn dần.
Bây giờ những nguyên liệu phối hợp với món ốc xào này đã mang đến tác dụng lớn, nguyên liệu vừa vào mùi thơm đó đã bốc lên khiến Lý Ngọc Phụng vừa mới ăn no xong cũng suýt thì chảy nước miếng, bà ấy cảm thán: “Cái này có dầu xào đúng là thơm thật, ở thôn Tô Gia chúng ta xào một con ốc nào có thể thơm được như vậy.”
Trước đây Tô Tiếu Tiếu cũng từng xào ốc không ít lần nhưng Lý Ngọc Phụng cũng chưa từng thấy lần nào thơm như vậy.
Tô Tiếu Tiếu vừa đảo ốc xào vừa đáp: “Đó là hiển nhiên rồi ạ, trong nhà không nỡ bỏ mấy nguyên liệu lớn như vỏ quế với đại hồi này, nhưng con vẫn thích măng chua mà mẹ muối hơn, ăn với ốc xào chua chua cay cay lại càng ngon hơn.”
Cô vừa nói đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
[Cảm ơn fridayfree Jasminevi100892 lienhd28 miyo1305 đã đẩy kim phiếu cho truyện, top 15 rồi cả nhà ơi ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận