Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 104. Biến cố ập xuống 2

Chương 104: Biến cố ập xuống 2
Bà nội của Trụ Tử càng thêm dở khóc dở cười: “Được rồi, bác sĩ Trần, cậu đừng tới góp vui nữa, cậu vẫn còn chưa kết hôn, nào có đồng chí độc thân nào làm cha nuôi của trẻ con chứ.”
Bác sĩ Trần vô cùng tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, cháu muốn thành cha nuôi của Trụ Tử, nói không chừng còn có thể lấy thân phận này tới nhà chủ nhiệm Hàn ăn chực vài bữa, thím không biết cơm ở nhà chủ nhiệm Hàn ngon bao nhiêu đâu.”
Đương nhiên bà nội của Trụ Tử biết, bà ta đã mấy lần qua đường ngửi thấy mùi hương, bằng không bà ta cần gì phải chào hàng ốc đá nhà mình với vợ của Hàn Thành, cũng không phải là vì biết đồ ăn nhà bọn họ tốt sao.
Nhưng cũng không thể chiếm lời của người ta như vậy được, có điều, bà ta giúp chăm sóc trẻ cũng không tính là chiếm lời, không phải vợ của Hàn Thành nói vườn rau trong nhà còn trống huơ trống hoác sao? Bà ta còn có thể giúp cô trồng chút rau nữa, tóm lại bà ta giúp làm việc, không sợ ăn cơm nhà ta miễn phí là được.
Bà nội của Trụ Tử hạ quyết tâm, nghĩ rõ ràng rồi cũng không còn băn khoăn nhiều như vậy nữa, không phải bà ta không biết mẹ của Trụ Tử không đáng tin nhưng có không đáng tin đến đâu thì vẫn là mẹ ruột của Trụ Tử, không phải sao?
Nhưng Hàn Thành có câu nói ngược lại đã nhắc nhở bà ta, cô ta muốn dẫn Trụ Tử theo cùng nhau sinh sống vậy tại sao bây giờ không dẫn đi? Cũng đừng thật sự có ý định đợi đến khi Trụ Tử lớn hơn một chút sẽ đi đến nhà bọn họ làm đứa ở. Nếu là như vậy, vậy đó không phải là tính toán cho cháu trai mà chính là hại cháu trai.
Nghĩ đến đây bà nội của Trụ Tử thật sự đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Bị bác sĩ Trần thô kệch này nói chen vào khiến Hàn Thành suýt chút nữa quên mất mình đã nói đến đâu.
“Thím, thím thấy thế nào?” Những lời nên nói anh đã nói hết, nếu như bà nội của Trụ Tử còn không bằng lòng vậy anh cũng không tiện cưỡng ép.
Bà cụ gật đầu: “Được, vậy bà cụ tôi mặt dày tiếp nhận ý tốt của các cậu, sau này làm phiền các cậu rồi, nhưng nếu mẹ của Trụ Tử tới làm loạn có thể sẽ làm phiền các cậu hơn.”
Hàn Thành lắc đầu: “Cho dù cô ta tới thì vết thương này của thím còn chưa tính toán với cô ta, còn nữa cô ta lấy toàn bộ tiền viện trợ đi cũng không được, ít nhất cũng phải để lại một nửa cho thím và Trụ Tử.”
Nhưng bà nội của Trụ Tử cũng là chủ động đưa nên không có cách đòi lại.
Bà nội của Trụ Tử thở dài: “Cô ta cũng khổ sở, nếu không mang nhiều sính lễ một chút gả cho qua đó thì bên người ta cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cô ta, bỏ đi, suy cho cùng vẫn là con trai tôi bạc mệnh hại cô ta thành quả phụ, tốt xấu gì cô ta cũng cho nhà họ Trương chúng tôi một đứa con trai, giữ lại hậu duệ, tôi cứ coi như tích phúc cho Trụ Tử vậy.”
Hàn Thành cũng đoán là như vậy, không phải bà cụ lương thiện như vậy thì cũng không thể nuôi ra được một đứa trẻ giống như Trụ Tử, là tích phúc.
Nếu đã quyết định xong vậy Hàn Thành xem như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tô Tiếu Tiếu dặn dò.
Cơ thể của bà nội Trụ Tử không có chuyện gì, vốn dự định sáng ngày mai sẽ ra viện, nhưng trong lòng bà ta có việc nên dứt khoát trực tiếp làm thủ tục ra viện luôn, còn theo đồng chí bộ đội đến bộ phận hậu cần một chuyến, dưới sự chứng kiến của Triệu Tiên Phong đã chuyển những phiếu lương liên quan đến chỗ của Hàn Thành, chuyện này xem như đã xác định.
Mất non nửa buổi chiều, Cơm Nắm nhỏ đã học xong bảng cửu chương còn thuận tiện học cả [Vịnh Nga] và [Mẫn Nông], không có việc gì còn nói với em trai: “Ngỗng, ngỗng, ngỗng, ngửa đầu lên trời hát, lông trắng vờn nước xanh, tay đỏ đẩy sóng xanh…”
Bánh Đậu nhỏ cảm thấy vô cùng vui, cũng học theo anh hai: “Nga nga nga, nga nga nga…” sau đó là tiếng cười khanh khách.
Bánh Đậu nhỏ hiếm khi cười vui vẻ như vậy, còn chủ động mở miệng nói chuyện khiến Tô Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng yên lòng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được trải nghiệm cái gì gọi là dạy không nhanh bằng học, đứa trẻ như Cơm Nắm đúng thật là một cái lò đốt kiến thức, dạy cậu bé cái gì chỉ “vù” một cái đã bị cậu bé hấp thu sạch sẽ.
Đứa nhỏ như vậy thật sự không có cách nào dạy theo từng bước, nhiều lúc ra ngoài Tô Tiếu Tiếu chỉ đành sắp xếp cho cậu bé nhiệm vụ viết chữ, mỗi lần học một chữ ngay cả phiên âm cũng viết ra, loại chuyện viết chữ này không có đường tắt, nhỏ như cậu bé cũng chỉ có thể học từng chữ từ dễ đến khó, phải học tốt kiến thức cơ bản, nếu như tinh thần sức lực của cậu bé vẫn còn tràn trề như vậy, cô dự định buổi tối kêu Hàn Thành dạy cậu bé viết chữ bằng bút lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận