Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 606: Xuất sắc

Cảm giác ống kính cũng rất mạnh, quay thẳng đến hết mà không cần quay lại, đạo diễn Trần xem như đã phát
hiện ra một kho báu lớn. Nếu như Bánh Bao nhỏ vào nghề cũng được tính là một trong mười nghìn, là kiểu diễn viên thiên phú ông cụ đuổi theo đút cơm.
Bánh Trôi nhỏ lại khá ngại ngùng, ngược lại rất phù hợp với thiết lập công chúa nhỏ ngại ngùng trong phim.
Bánh Trôi nhỏ cũng không có hứng thú cho lắm với diễn xuất nhưng cô bé cũng là một cô gái nhỏ vô cùng thông minh, cũng vừa dạy là biết tiếp thu rất nhanh, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ một cách rất tốt. Tóm lại, hai đứa trẻ này đều khiến đạo diễn Trần vô cùng bớt lo và hài lòng. Nhỏ đã thông minh như vậy, lớn cũng có thể kém được sao? Cũng không biết gia đình này nuôi con thế nào. Nhã Lệ vốn cũng là diễn viên mà đạo diễn Trần chọn nghìn chọn vạn vô cùng hài lòng. Sau khi hợp tác lại càng phát hiện ra cô ấy không chỉ có trình
độ chuyên ngành cao mà còn vô cùng kính nghiệp, con người cũng khiêm tốn, chưa bao giờ xảy ra chuyện kỳ quái gì, sau lần này lại càng hài lòng về cô ấy hơn.
Đám trẻ ở tổ kịch cả một buổi chiều, buổi tối Nhã Lệ còn phải diễn không có cách nào đứa đám trẻ trở về nên
đạo diễn Trần kêu trợ lý lái xe của tổ kịch đưa đám trẻ về.
Nửa ngày ở tổ kịch đám trẻ vẫn chơi vô cùng vui vẻ, nhờ phúc của Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ mà hôm nay
toàn bộ đám trẻ đều được ăn kem chocolate và bánh trôi nhân đỗ xanh.
Sau khi bọn trẻ về nhà phát hiện trong nhà có thêm khách. Nhà bọn trẻ thật sự rất ít có khách ghé thăm. Cơm Nắm còn tưởng là Cố Triển Vọng tới, vào cửa mới phát hiện ra là không phải. “Chú Lâm, sao chú lại tới đây?” Cơm Nắm hô lên một tiếng kinh ngạc, vậy mà lại là Dương Lâm!
Sự việc là như vậy, thật ra hôm nay cũng là ngày Hàn Thành thi nghiên cứu sinh vòng hai, không ngờ lại đụng
được Dương Lâm ở trường thi.
Hàn Thành biết sau khi gia đình Dương Lâm rời khỏi thôn Tô Gia đã về Thượng Hải. Hai người già về lại trường
đại học dạy học, ngược lại Dương Lâm không về phòng nghiên cứu tiếp tục làm nghiên cứu khoa học nữa mà
làm một giáo viên khóa đương thời của một trường cấp ba trong Thượng Hải thuận tiện ở nhà ôn tập chuẩn bị đi
thi, không ngờ lại trùng hợp gặp được nhau ở trường thi đại học thủ đô.
“Cháu là Cơm Nắm sao? Cháu đã lớn nhanh như vậy rồi?”
Dương Lâm nhìn thấy Cơm Nắm hai năm không gặp đã sắp cao bằng anh ta, gần như không nhận ra được. Hai
năm này đứa trẻ lớn thế nào? Mười một tuổi đã có thể cao như vậy rồi sao?
Dương Lâm nhìn từng đứa trẻ một, mấy đứa trẻ này đều lớn kiểu gì đây? Như thể chớp mắt cái đã lớn như vậy
rồi?
“Cơm Nắm, Bánh Đậu, các con nên gọi là cậu? Hàn Thành đáp.
Chuyện nhà họ Lâm sau khi bọn họ được xử lại án sai xong, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đã nhắc tới với lũ trẻ, sau
này cũng dự định dẫn bọn trẻ tới Thượng Hải thăm người thân. Chẳng qua khi đó đôi long phụng thai vẫn còn quá nhỏ, để một mình Tô Tiếu Tiếu ở nhà trông thật sự không yên tâm nên mới luôn trì hoãn đến tận kỳ nghỉ hè. Hàn Thành xin nghỉ với bên phòng thí nghiệm, nghỉ hè năm nay bọn họ dự định cả nhà trước tới Thượng Hải rồi
lại về thôn Tô Gia sau, thăm hai ông bà đồng thời cũng coi như đi du lịch, nhưng không ngờ bọn họ còn chưa xuất phát đã gặp Dương Lâm trước.
Cơm Nắm nhận ra giáo viên vẫn luôn dạy Đại Bảo và Tiểu Học đọc sách học chữ ở sân sau nhà bà ngoại chính là
gia đình ngoại công, mình còn gián tiếp cứu cậu một lần cũng vô cùng ngạc nhiên, mất một thời gian dài mới
tiêu hóa xong chuyện này.
Gia đình ngoại bà và gia đình bà ngoại có thể gặp nhau như vậy, hai gia đình cũng có thể nói là rất có duyên.
Cơm Nắm kéo Bánh Đậu nhỏ, hai anh em đồng thanh gọi: “Cậu”
Ba đứa trẻ khác cũng gọi theo: “Cậu!”
Dương Lâm không ngừng gật đầu: “Tốt tốt tốt, đều là trẻ ngoan, đúng rồi, bà ngoại và ông ngoại kêu cậu mang ít
đồ cho các cháu” Dương Lâm mở bao hàng mà mình mang tới, lấy từng món đồ mà mình mang từ nhà ra. Hai người già cũng giống như Lý Ngọc Phụng, khi chuẩn bị đồ cho con nhà Tô Tiếu Tiếu đều đối xử bình đẳng, chuẩn bị năm phần. “Quần áo của Cơm Nắm và Trụ Tử có khả năng hơi nhỏ, không ngờ bọn trẻ đã lớn nhanh như vậy rồi, Bánh Đậu
nhỏ miễn cưỡng có thể mặc vừa, Bánh Bao nhỏ có khả năng cũng hơi nhỏ một chút. Thật ra khi hai người già mua vẫn to hơn một cỡ nhưng không ngờ vẫn nhỏ.
Đám trẻ cầm quần áo mới cảm thấy rất vui vẻ, đồng thanh cảm ơn cậu, đặc biệt là Bánh Trôi nhỏ, cô bé có váy công chúa vô cùng xinh xắn.
Trụ Tử chớp mắt: “Cháu cũng có sao ạ?”
1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận