Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 167. Chia ly 1

Chương 167: Chia ly 1
Cơm Nắm không đồng ý: “Bà ngoại, cháu còn đang giai đoạn phát triển cơ thể, cháu phải ăn ngon một chút, lãnh đạo của cha cháu cũng đã đồng ý rồi.”
Cũng không biết cậu bé nghe được ở đâu mà còn biết cả chuyện lãnh đạo của cha đã đồng ý..
Hàn Thành nói: “Mẹ, hải sản ở bên này rẻ, không tốn bao nhiêu tiền đâu, mẹ cứ ăn hết mình đi ạ.”
Tiểu Bảo chép miệng, bắt đầu chọn món: “Cô ơi, cháu muốn ăn cua to.”
Sau khi được ăn cua to vào ngày đầu tiên tới, Tiểu Bảo vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được, vậy trưa nay chúng ta sẽ ăn cua, có được không nào các đồng chí?”
Mấy đứa trẻ đồng loạt giơ tay: “Đồng ý!”
Cơm Nắm nhỏ cũng cầm móng vuốt nhỏ của Bánh Đậu nhỏ giơ lên thật cao: “Bà ngoại, nhà chúng ta rất dân chủ, thiểu số nghe theo đa số, hôm nay ăn cua đi ạ.”
Ngay cả Hàn Thành cũng giơ tay.
Đám trẻ quá vui vẻ, quả nhiên đàn ông trong nhà bọn họ là một phe!
Lý Ngọc Phụng thật sự không có cách nào với bọn họ, nghĩ đến ngày mai phải về nên cũng không làm hỏng hứng thú của mọi người.
Hôm qua Tô Tiếu Tiếu đã đồng ý với mấy đứa trẻ sẽ dẫn bọn nhỏ đi chợ, sau khi Tiểu Bảo tới vẫn chưa từng được đi chợ nên dứt khoát dẫn cả bốn đứa trẻ cùng đi, Hàn Thành đi làm, vậy là một nhà sáu người chậm rãi xuất phát tới chợ.
Những người khác nhìn thấy đều thầm lấy làm kỳ lạ, chưa từng thấy có người nào dẫn một đoàn trẻ con tới chợ như vậy, mấu chốt là khi mua cua còn nghe theo đám trẻ, đám trẻ nói muốn ăn con nào thì lấy con đó, để cho đứa trẻ mấy tuổi quyết định, cũng thật kỳ quái.
Chợ sau lễ hơi ít người một chút mà không còn đông như vậy nữa, ngay cả người xếp hàng ở chỗ lão Hồ cũng ít đi rất nhiều. Nhưng hôm nay Tô Tiếu Tiếu mua hải sản là chính, cô còn dự định mua một ít hải sản khô như sò khô, mực khô và trai để Lý Ngọc Phụng mang về.
Lý Ngọc Phụng nhiều lần từ chối, cuối cùng Tô Tiếu Tiếu vẫn kiên trì mua không ít.
Đây đều là đồ tốt mà ở công xã Tô Gia có tiền cũng không thể mua được, ăn ngon lại bổ cho cơ thể, lại còn không cần phiếu, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy thế này vẫn rất có lời đấy chứ.
Cua đông lạnh đại khái cũng là một trong những cách làm hải sản không có làm lượng kỹ thuật nhất, sau khi nước sôi bỏ thêm muối hành, gừng và rượu trắng vào, đợi sau khi nguyên liệu bị đun ra ít vị thì bỏ cua vào, nhìn thấy cua hơi đỏ lên thì lấy củi lửa ra, dùng nước ấm còn thừa hầm vài phút sau đó có thể cho ra khỏi nồi, như vậy vị cũng càng dễ ngấm hơn.
Sở dĩ cua đông lạnh được gọi là cua đông lạnh bởi vì đây là món chính ăn nguội, cho dù là ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ có thể ăn được ở những quán hải sản cỡ lớn, đã vậy giá còn không rẻ.
Cách ăn chính xác của nó là phải bỏ vào trong tủ đá cấp đông mấy tiếng thậm chí là một đêm, như vậy chất thịt mới càng chắc chắn và ngon hơn. Ở đây điều kiện có hạn, Tô Tiếu Tiếu lại rắc một ít muối lên, dùng túi zip đóng kín rồi trực tiếp bỏ vào trong nước ngâm, buổi trưa có thể lấy ra ăn luôn.
Không thể nghi ngờ gì món ăn này lại được vinh dự lên vị trí số một trên bảng món ngon của đám trẻ.
Buổi tối rán cá chạch, cá chạch được muối cho vào vị, sau đó phủ một lớp bột hồ đã được chỉnh cho vừa ăn lên, lại đổ thêm một ít dầu vào chiên vàng là được.
Đây lại là một món ăn ngon trong lòng tụi trẻ, còn nói sau này đợi Hàn Thành có thời gian sẽ đi bắt cá chạch tiếp.
Vé xe lửa Hàn Thành đã mua sẵn từ sớm, thẳng đến tối đi ngủ Lý Ngọc Phụng cũng không dám nói với Tiểu Bảo chuyện ngày mai sẽ về nhà.
Cho đến sáng ngày hôm sau luyện tập sáng về nhà, khi ăn bữa sáng Tiểu Bảo nhìn thấy bà nội đã đóng gói xong toàn bộ hành lý để trong sân, cậu bé mới ý thức được hôm nay có khả năng phải về.
Quả nhiên, khi ăn cơm Lý Ngọc Phụng nói: “Tiểu Bảo, lát nữa chúng ta sẽ ngồi xe lửa về, lần sau chúng ta lại tới đây sau, được không?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, hỏi bà nội với đôi mắt đỏ hoe: “Bà nội, lần sau là khi nào ạ?”
Lý Ngọc Phụng im lặng bởi vì bà ấy cũng không biết chắc được, nếu như phía bên Tô Tiếu Tiếu không có việc gì thì rất có khả năng thật lâu bọn họ cũng sẽ không tới một lần.
Hàn Thành đáp: “Đợi năm mới chú xin nghỉ sẽ dẫn cô, Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu cùng nhau đến thôn Tô Gia đón Tiểu Bảo qua đây, nhưng Tiểu Bảo phải đồng ý với chú, phải nghe lời, còn phải chăm chỉ học hành, được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận