Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 652: Tiếng Anh

Cơm Nắm gặm bánh quẩy đi đến ngồi trước mặt Cố Triển Vọng: “Được rồi, trước không nói cái này, tới đây tới đây, lão Cố, tranh thủ thời gian nói yêu cầu cụ thể của chú với cháu, chúng cháu ăn sáng xong sẽ cùng chú tới trung tâm thương mại xem thử, sau đó chú ra một phương án, bọn cháu phải tranh thủ thời gian làm xong mới đi chơi vui vẻ được.
Cố Triển Vọng ngứa răng cực kỳ, đòi cái mạng già này rồi, đây thật sự là một đứa trẻ sao? Là một đứa trẻ thành tinh sao? Anh ta ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn với những con cá sấu lớn gian xảo trong giới kinh doanh cũng
chưa từng thấy mệt như vậy.
Cố Triển Vọng vừa nổi nóng đã dùng tiếng Anh chửi một câu.
Cơm Nắm liếc mắt nhìn anh ta, dùng tiếng Anh hỏi lại.
Cố Triển Vọng kinh ngạc, vẫn chưa chịu từ bỏ dùng Tiếng Anh đối thoại với cậu bé, Cơm Nắm dùng kiểu và ngữ điệu chính thống hoàn toàn không hề có tiếng địa phương đáp lại, có thể trao đổi rất trôi chảy.
Cố Triển Vọng cạn lời: “Không phải tiểu học không dạy tiếng Anh sao? Tại sao cháu biết nhiều tiếng Anh như
vậy?”
Cơm Nắm: “Mẹ cháu dạy đó, nhà bọn cháu còn có băng cát sét tiếng Anh nữa cơ, đại khái lúc cháu năm tuổi, Bánh Đậu nhỏ hai tuổi đã bắt đầu học rồi, dù sao bọn cháu cũng biết hết.
Cố Triển Vọng hít một hơi thật sâu, chỉ vào Bánh Đậu nhỏ bên miệng còn vương bọt sữa đậu nành, thoạt nhìn rất trẻ con: “Cháu nói là trình độ tiếng Anh của cậu bé cũng tốt như cháu?”
Cơm Nắm gật đầu đáp: “Chắc hẳn cũng tương tự ạ, dù sao mỗi lần chú dùng Tiếng Anh trao đổi với trợ lý em ấy
cũng nghe hiểu, lão Cố, không phải cháu đã nói với chú lần sau khi chú muốn nói bí mật tốt nhất vẫn nên đổi sang loại ngôn ngữ mà bọn cháu không hiểu đi, ví dụ như tiếng Pháp hay Tây Ban Nha gì đó, bọn cháu chắc chắn không hiểu được, nhưng qua hai năm cũng chưa chắc đâu. Sách giáo khoa cấp hai cháu đã học xong, dù sao có thời gian cũng sẽ xem có nên học thêm vài ngôn ngữ nữa hay không, ít nhất khi lén nghe bí mật cũng dễ, chú nói có đúng không?” Cơm Nắm nói xong còn quăng ánh mắt “chú hiểu mà” với Cố Triển Vọng.
Cố Triển Vọng: “..!” Công trình mau làm xong đi, anh ta không muốn nói chuyện với đám con nhà Hàn Thành
nữa.
Sau bữa sáng, bốn đứa nhỏ nắm tay nhau cầm bữa sáng về nhà tìm Tô Tiếu Tiếu, Cố Triển Vọng tự mình lái xe dẫn năm đứa lớn đi tới trung tâm thương mại mới hoàn thành chưa lâu.
Trung tâm thương mại có quốc gia và đầu tư bên ngoài xây lên quả nhiên rất khí phách, chỉ riêng nhìn vẻ ngoài
đã cao cấp hơn hẳn trung tâm thương mại thủ đô.
Khoảng thời gian này Cá Nhỏ theo ông cụ vui chơi hơn nửa thành tứ cửu đã đến mức độ nhìn thấy gì cũng
không cảm thấy mới mẻ nữa, nhưng khi nhìn thấy trung tâm thương mại lớn có mặt ngoài là kính, còn có cả
thang máy cũng không nhịn được “uầy” không ngừng.
Càng đừng nói đến Đại Bảo và Tiểu Bảo hai chân mới rửa sạch bùn từ trong đồng ruộng ở thôn Tô Gia, vừa mới
bước vào thế giới thủ đô. Nếu kêu hai cậu bé hình dung phỏng chừng cũng sẽ trực tiếp dùng “tài nghệ điêu
luyện” để hình dung.
Cố Triển Vọng dẫn đám trẻ đi một vòng, ngay cả Cơm Nắm cũng im lặng, nếu như vẽ toàn bộ tòa nhà đây đã
không phải là lượng công việc chỉ nửa kỳ nghỉ hè có thể hoàn thành nữa.
“Lão Cố, sao cháu cứ cảm thấy bọn mình bị chú lừa thế nhỉ?” Cơm Nắm hỏi.
Cố Triển Vọng đẩy kính mắt, vẻ mặt có hơi bí hiểm: “Sao lại nói vậy?”
Cơm Nắm: “Trung tâm thương mại của chú lớn như vậy, nếu vẽ toàn bộ tranh tường, dựa vào mấy người bọn
cháu phải vẽ hết bao lâu chứ?”
Cố Triển Vọng cười thần bí: “Nhớ tranh truyền kỳ trên báo của các cháu không?”
Năm đứa trẻ mười con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Triển Vọng không chớp lấy một cái, chỉ thiếu nói một câu:
“Chú có lời mau nói, có rắm mau phóng”
Cố Triển Vọng hắng giọng, nói tiếp: “Truyện dài kỳ của các cháu nói một cách nghiêm túc cũng được tính là
hình thức hoạt hình, hình thức này rất lưu hành ở nước láng giềng, thực ra ở quốc gia chúng ta từ trước đây rất lâu cũng đã từng xuất hiện qua, chẳng qua phần lớn người vẫn chưa có khái niệm này, chú vốn cũng không dự định kêu các cháu vẽ xong trong một kỳ nghỉ hè.
Cố Triển Vọng chỉ vào vị trí cửa lớn của tòa nhà: “Chú cần các cháu tạo ra một chuyện xưa, dùng hình thức
truyện dài kỳ văn hay chữ đẹp trên nhật báo đó cũng chính là hình thức hoạt hình vẽ toàn bộ tòa nhà này, cửa lớn của tòa nhà và phòng khách là nhiệm vụ trong kỳ nghỉ hè này của các cháu, cửa hàng nhỏ bên trong không cần quản, các cháu chỉ cần lo khu vực chung, bao gồm mấy thứ như nhà vệ sinh và thang máy này. Đợi đến khi
nào nghỉ đông sẽ lên tầng hai, kỳ nghỉ hè năm sau lên tầng ba, nghỉ đông năm sau lên tầng bốn… cứ luân phiên như vậy, mỗi một tầng đều có, trực tiếp vẽ đến tầng trên cùng thì chuyện xưa mới có thể kết thúc. Năm đứa trẻ: “”
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận