Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 679: Dặn dò

Nói một cách chính xác là Đại Bảo và Tiểu Bảo dẫn bà ấy tới thủ đô đón tết, Cố Triển Vọng thật sự đủ thành ý,
Tô Tiếu Tiếu cũng kêu Bánh Bao nhỏ nhắc tới như vậy với anh ta, anh ta không nói hai lời đã giúp bọn họ mua vé
máy bay.
Lý Ngọc Phụng đã nhiều tuổi như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay, mức độ yêu thích cũng không ít hơn ba đứa trẻ nhà họ Tô, sờ cái này xem cái kia, hoàn toàn chính là bà Lưu vào đại quan viên, tóm lại nhìn cái gì cũng
thấy hiếm lạ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Lúc trước khi bà ấy tới thị trấn Thanh Phong cũng không cảm thấy bao nhiêu, nhưng thủ đô lớn này
ngạc nhiên
lại khác hẳn.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bé Út, sau này các cháu vẫn phải thi vào đại học ở thu đô. Con người thật sự phải đứng cao một chút, đi xa hơn một chút mới có thể nhìn thấy càng cao và càng xa hơn, giống như cha mẹ các cháu ở thôn Tô Gia chúng ta đến huyện chúng ta cần cù chăm chỉ làm việc cũng không phải không tốt, nhưng thấy nhiều sự đời, cống hiến nhiều hơn cho quốc gia sẽ càng tốt hơn. Lý Ngọc Phụng đi học không nhiều, lời thô nhưng lýkhông thô, bà ấy sống thật sự vô cùng thông hiểu, bà ấy và Tô Vệ Dân đã tiến bộ hơn đại đa số phụ huynh ở thời đại này.
Ba đứa trẻ nhà họ Tô gật đầu: “Bà nội, chúng cháu biết rồi ạ, cô cũng đã nói với chúng cháu”
“Mẹ, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bé Út, bên này, bên này…”
“Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…”
י
Lý Ngọc Phụng ra khỏi cửa còn chưa nhìn rõ ràng là ai đang vẫy tay đã bị mấy đứa cháu ngoại ôm chặt.
“Ôi chao, nhẹ chút nhẹ chút, bà ngoại không thở được mất? Lý Ngọc Phụng híp mắt ôm cháu ngoan của mình. Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ nhận hành lý trên tay bọn họ.
Lý Ngọc Phụng nhìn Bánh Đậu nhỏ hơn nửa ngày mà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: “Bánh Đậu nhỏ, sao cháu vụt cái đã cao như vậy rồi? Lớn lên còn đẹp hơn cả cô gái nhỏ nữa, bà ngoại suýt thì không nhận ra cháu mất” Lý Ngọc Phụng kéo tay Bánh Bao nhỏ với vẻ thương yêu, phải biết lần đầu tiên khi bà ấy gặp Bánh Đậu nhỏ, cậu bé vẫn là một đứa nhỏ vừa vặn cao đến đầu gối của bà ấy, ngay cả nói chuyện vẫn chưa nói được bao nhiêu. Bánh Đậu nhỏ quả thật là người có chiều cao thay đổi lớn nhất trong nhiều đứa trẻ như vậy, Cơm Nắm và Trụ Tử
đều là thả chậm tốc độ cao lên, hai năm này cậu bé lại vừa vặn kẹt ở giai đoạn đón gió lớn lên, mang đến cho mọi người một loại cảm giác từ một đứa trẻ lập tức biến thành thiếu niên nhỏ.
Tình cảm của Bánh Đậu nhỏ đối với Lý Ngọc Phụng vẫn luôn thân hơn cả bà ngoại ruột, tuy rằng cậu bé đã sớm không còn đeo cặp sách gà mái nhỏ và cặp sách gà trống to nữa, nhưng những chiếc cặp sách Lý Ngọc Phụng tự tay may cho cậu bé đó vẫn luôn được cất trong ngăn kéo nhỏ của cậu bé, là hồi ức thơ ấu quý giá của cậu bé. Bánh Đậu nhỏ đã cao hơn cả Lý Ngọc Phụng ôm bà ấy: “Bà ngoại, cháu cao lên vẫn không tốt sao ạ?”
Lý Ngọc Phụng cười híp cả mắt lại: “Tốt tốt tốt, vô cùng tốt ấy chứ.
Bà ấy lại duỗi tay tới ôm Bánh Trôi nhỏ: “Bánh Trôi nhỏ cũng cao lên rồi.
Tô Tiếu Tiếu kéo mẹ cô: “Mẹ, lên xe trước đi, về nhà ôn chuyện cũ sau
Lý Ngọc Phụng nhìn xung quanh: “Bánh Bao nhỏ và Trụ Tử nhỏ đâu rồi?”
Tô Tiếu Tiếu: “Nhà Trụ Tử nhỏ có người thân tới nên về nhà cũ rồi ạ, Bánh Bao nhỏ đang ở chỗ cha nuôi của nó” Lý Ngọc Phụng ngạc nhiên hỏi: “Cha nuôi, Bánh Bao nhỏ nhận cha nuôi khi nào? Sao mẹ chưa từng nghe con nói qua?”
Cơm Nắm đáp: “Bà ngoại, không phải giao kèo chính thức đâu ạ, là chú Cố cưỡng chế muốn nhận Bánh Bao nhỏ làm con nuôi, lừa Bánh Bao nhỏ gọi chú ấy một tiếng cha nuôi, gọi rồi lại gọi thành ra quen luôn. Đúng vậy, thương nhân “gian trá” Cố Triển Vọng dùng một hộp chocolate quả phỉ gì đó do quốc gia nào sản xuất cũng chịu để lừa nhóc phàm ăn làm con nuôi, hai người cũng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một người lừa ăn lừa uống, một người cam tâm tình nguyện bị anh ta lừa ăn lừa uống, tóm lại đều cảm thấy mình đã chiếm lời lớn. Lý Ngọc Phụng gật đầu, bà ấy biết Cố Triển Vọng chính là “ông chủ lớn” đã mua vé máy bay cho bọn họ, lại thầm nghĩ nên tặng những thứ gì từ trong đống đặc sản mà mình mang qua đây cho anh ta làm quà cảm ơn mới được, cũng không chú ý đến việc Tô Tiếu Tiếu ngồi ở vị trí ghế lái.
Thẳng đến khi xe khởi động, bà ấy mới lấy lại bình tĩnh, trợn tròn mắt: “Con… con gái, con đang làm gì vậy, con… con biết lái xe sao?”
1032 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận