Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 204: Vào ở

Tô Tiếu Tiếu hỏi Hàn Thành: “Không phải trong bộ đội có ký túc xá đơn thân chuyên dụng sao? Chưa kết hôn
vẫn có thể được chia nhà sao, người nhà cũng có thể tòng quân sao?”
Cô nhớ bác sĩ Trần cũng ở trong ký túc xá đơn thân tại khu nhà tập thể.
Cơm tối hôm nay rất hợp khẩu vị của Hàn Thành, chỉ mới một lúc như vậy mà anh đã ngốn hơn nửa bát mì vào
bụng: “Nhà trống cũng để trống rồi, nếu tình huống đặc biệt có thể gửi xin thư, chắc là trong nhà cũng chỉ còn
lại mỗi mình bà cụ nên xin cho qua đây ở cùng luôn.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ thấy cũng đúng, bộ đội rất nhân tính hóa.
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn “kẹo” mà các anh cho Bánh Đậu nhỏ, thật ra không phải là kẹo mà là mứt: “Hàn
Thành, đây là món trong kinh bát kiện phải không?”
[Kinh bát kiện hay còn gọi là đại bát kiện, tức là tám món tráng miệng Bắc Kinh có hình dạng và hương vị khác
nhau, dùng tám loại nguyên liệu gồm mứt táo, thanh mai, nho khô, hoa hồng, bánh đậu, đường trắng, chuối tiêu,
muối tiêu làm nhân bánh, rồi dùng mỡ heo, nước hòa bột làm vỏ, sau đó dùng vỏ bọc nhân rồi nướng mà thành. Hàn Thành liếc mắt nhìn, hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Em còn biết cái này sao?”
Tô Tiếu Tiếu thậm nghĩ, cô không chỉ biết mà kiếp trước còn ăn rất nhiều ấy chứ, nhưng cô chỉ có thể nói: “Em
từng thấy của bạn học cùng ký túc xá khi học cấp ba
Cô không phải người phụ nữ không có chút kiến thức gì cả nên Hàn Thành thật sự không bất ngờ.
“Xem ra lại có người từ thủ đô tới nữa rồi. Anh nói.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng là vừa du lịch từ thủ đô về thì sao? Đúng rồi, đến khi đó anh
đi thủ đô công tác cũng mang một hộp về cho tụi nhỏ nhé.
Hàn Thành gật đầu.
Hàn Thành mua vé xe lửa để ngày mai tới thủ đô tham gia đại hội giao lưu học thuật. Mấy ngày này anh không
nỡ quấy rầy Tô Tiếu Tiếu cho lắm, vì chưa xác định được có phải mang thai hay không nên đều chỉ hơi thử qua
cho đỡ thèm mà thôi, để Tô Tiếu Tiếu thoải mái là được, không có biện pháp phòng ngừa, đôi bên đều vô cùng
hưởng thụ.
Sau khi mây mưa, Tô Tiếu Tiếu thoải mái ngủ trong lòng Hàn Thành. Hàn Thành ôm người vợ xinh đẹp, nhìn quầng thâm ở mí mắt cô mà thấy đau lòng.
Lo cho cả gia đình lớn như vậy, mỗi tối đều kiên trì kể chuyện trước khi đi ngủ cho đám trẻ, hơn mười giờ tối đợi đám trẻ ngủ hết mới bắt đầu ngủ, có đôi khi lại bị anh dày vò đến mười một mười hai giờ, đến hơn sáu giờ phải dậy nấu bữa sáng, tám giờ phải đưa các con vội đến trường lên lớp, sau khi tan trường lại về nhà học, sau đó chuẩn bị cơm trưa, bọn họ ngủ trưa thì cô còn đang bận trong bận ngoài, buổi chiều còn phải ra ngoài làm việc của đội tuyên truyền, trong đội sắp xếp công việc như đã nói trước từ đầu còn dễ làm, một khi giống như hôm nay tạm thời sắp thêm công việc như vậy khiến buổi tối cô còn phải tăng ca làm thiết kế.
Tuy rằng bản thân anh cũng bận nhưng chỉ cần chuyên chú đầu tư cho một việc và loại bận rộn này vẫn có sự
khác biệt về mặt bản chất.
Ba đứa trẻ trong nhà cũng xem như bớt lo, việc nhà đơn giản cũng có thể giúp làm một ít, chỉ là Bánh Đậu nhỏ quá nhỏ cần phải tốn sức nhiều, bằng không chỉ chăm sóc ba đứa trẻ đã đủ gà bay chó sủa rồi. Nếu như mẹ vợ còn ở đây, nhìn thấy đứa con gái yếu đuối nhà mình bận thành con quay như vậy, nhất định sẽ
rất đau lòng.
Hàn Thành hôn lên cái lúm đồng tiền nhỏ của vợ, trước đây Tô Tiếu Tiếu rất thích cười, nhưng gần đây số lần hai
cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu đó chạy ra ngoài hình như cũng ít đi rất nhiều khiến trái tim Hàn Thành có hơi đau đến nhỏ máu.
Hai ngày này Tô Tiếu Tiếu không đến đội tuyên truyền mà Từ Đạt Mộc cũng không phái người tới đón cô ra ngoài làm việc, cô cũng xem như đã tìm lại được tiết tấu của mình, nên đi dạy thì đi dạy, nên làm gì thì làm cái đó, rồi yên tĩnh nghiên cứu tài liệu bối cảnh sân khấu sau đó sử dụng thời gian một buổi chiều đã thiết kế xong. Buổi trưa Hàn Thành về nhà nhìn thấy tranh thiết kế của Tô Tiếu Tiếu mới cầm lên xem, tông màu chủ đạo là màu đỏ Hoa Quốc với những con sóng tràn bờ của những dãy núi triền miên dài chín phẩy sáu triệu kilomet, gió thổi mang theo niềm vui mùa gặt qua những dải sóng lúa vàng ươm, các giai cấp công nông binh trên dưới một lòng đoàn kết nhất trí, chim bồ câu mang theo lời chúc phúc tốt đẹp của nhân dân tổ quốc tung cánh bay về phía chân trời xanh thẳm…. sau khi phối hợp với kỹ năng vẽ tranh và bố cục thư pháp gọt giũa của Tô Tiếu Tiếu, khiến cho toàn bộ bức tranh trở nên rung động lòng người, tràn đầy sức sống và hy vọng, đây đã không còn là bối cảnh sân khấu đơn giản mà là một tác phẩm nghệ thuật dồn hết toàn bộ hy vọng của tổ quốc.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận