Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 691: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 2

Nhưng ở đây không phải nước ngoài, giai đoạn đầu và giữa năm tám mươi cải cách đã mở cửa, tuy không còn
giống năm bảy mươi nam nữ đề phòng nữa nhưng vẫn bảo thủ như cũ, cho dù là bắt chuyện với đồng chí nam
trong đêm khuya đã qua ba lần rượu hay là bản thân chuyện hút thuốc này, dường như không nên xuất phát từ miệng một đồng chí nữ.
“Xin lỗi” Tay kẹp thuốc của Cố Triển Vọng đưa đến bên môi hút nhẹ một hơi thuốc sau đó buông ra, hơi híp mắt thở ra khói thuốc: “Tôi không có thuốc lá nữ”
Thế nhưng ngay khi anh ta nói xong câu này đang định quay người rời đi, từ khóe mắt lại liếc thấy bóng xinh đẹp
trước mặt khiến anh ta lập tức giật mình.
Bóng người mặc sườn xám màu đỏ rượu đó tiếp tục tiến lên, đôi giày cao gót cùng màu đã đứng trước mặt Cố Triển Vọng, cô ta hơi cúi người lấy mẩu thuốc lá trong tay anh ta đặt bên miệng mình, đôi môi đỏ như lửa ngậm vào đúng nơi mà Cố Triển Vọng vừa ngậm hít một hơi, học theo bộ dáng của anh ta thở nhẹ khói thuốc ra, sau
đó khom người đặt lại trên tay anh ta: “Xin lỗi, nghiện thuốc lá, cảm ơn Giang Tuyết nói xong, cười nhẹ với Cố Triển Vọng rồi xoay cái eo nhỏ mảnh khảnh, quay người rời đi. Cố Triển Vọng ngây người ra tại chỗ, cúi đầu nhìn đầu mẩu thuốc lá in dấu son, vài giây sau anh ta bước nhanh
tới kéo tay Giang Tuyết, đôi mắt sâu sắc nhìn cô ta không chớp, nhếch môi cười lạnh: “Cứ như vậy muốn đi là đi
sao?”
Giang Tuyết liếc mắt nhìn tay anh ta đang kéo mình, nâng mắt nhìn chăm chú Cố Triển Vọng mà không nói lời
nào.
Tay của Cố Triển Vọng móc vào eo cô ta, kéo cả người cô ta về phía mình, cảm giác tay từ sườn xám trơn mịn
đến đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ giống như được đo ni đóng giày cho anh ta, vừa vặn vô cùng: “Có đối tượng chưa?”
Cuộc đối thoại giữa nam nữ trưởng thành xưa nay đều rất thẳng thắn, chưa từng nhiều tình cảm trai gái như vậy, đơn độc, cồn và thuốc lá, có đôi khi hoàn cảnh đặc biệt và bầu không khí sẽ khiến hai nam nữ đã quen biết mười mấy hai mươi năm nhưng chưa từng nhìn thẳng vào mắt nhau trong nháy mắt đó lại muốn sưởi ấm nhau, không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến ái tình, chỉ là trong nháy mắt đó muốn một chút an ủi cả về linh hồn
và thể xác.
Dục niệm của Cố Triển Vọng đối với Giang Tuyết đã không phải một hai ngày, anh ta biết Giang Tuyết cũng biết.
Bên cạnh Giang Tuyết không thiếu người trồng cây si, nhưng cô ta chưa bao giờ từng nghĩ đến việc làm xằng làm bậy, một là vì vấn đề đạo đức, hai là sợ bị nhốt lồng heo. Cô ta xác nhận mình không còn thích Hàn Thành nữa thậm chí không thể chắc chắn mình có từng thích hay không? Không biết tại sao chỉ trong nháy mắt vừa rồi nhìn thấy sườn mặt cô đơn của Cố Triển Vọng khi đứng bên cửa sổ hút thuốc, đột nhiên lại nảy sinh hứng thú sâu đậm đối với người đàn ông thuộc phạm vi “anh em của Hàn Thành” tuyệt đối không thể qua lại quá gần trong lĩnh vực ý thức của cô ta. Ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến lên giành điếu thuốc trên tay anh ta, trên điếu thuốc đó còn vương khí tức trưởng thành của anh ta, một hơi hít vào hồn đã lập tức mê đắm.
Đầu cuối hành lang không có người lui tới, có cũng chỉ là tiếng vang của ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, hai tay của Giang Tuyết móc lên cổ Cố Triển Vọng, cắn nhẹ lên môi anh ta, đáp thẳng: “Chưa có, anh thì sao?” Cố Triển Vọng lại dùng sức ấn cô ta lên người mình, thuận thế dẫn cô ta đến một góc tối hơn ở cuối hành lang,
bàn tay mân mê trên sườn xám, giọng nói vừa khàn vừa trầm: “Chưa có, đợi em thôi.
Cáo già kinh doanh có kinh nghiệm sa trường nửa thật nửa giả, Giang Tuyết không muốn đi phân tích thật giả,
đại khái chính là câu “không có” đó là thật, còn “đợi em thôi” đó là giả.
Cô ta cảm thấy mình có khả năng uống hơi nhiều, men rượu xộc lên não cười một cái: “Chúc mừng anh đã đợi
được rồi nhé, dám cưới em không?”
Cố Triển Vọng cho rằng mình xuất hiện ảo giác, cô gái đã từng nhớ thương trước khi ra nước ngoài sau khi về
nước vẫn còn thương nhớ, lần trước gặp cô ta vẫn còn lạnh lùng với mình, vừa rồi khi Giang Tuyết trêu chọc anh
ta anh ta còn nghĩ cho dù là duyên mờ mịt anh ta cũng sẽ thỏa mãn cô ta, tình một đêm hoặc là tình một đời cũng chịu hết.
Cố Triển Vọng nắn mặt cô ta, nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Tuyết, nghiến răng nói: “Giang Tuyết, em biết mình đang nói gì không? Con mẹ nó em có nhìn rõ anh là ai không hả?”
Giang Tuyết nhoẻn miệng cười, mơ màng gật đầu: “Cố Triển Vọng, em không say, nếu như anh dám lấy em ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay, em mặc anh muốn làm thế nào cũng được, anh muốn ăn cơm trước kẻng cũng được, nhưng không đăng ký thì không được.
1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận