Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 621: Không sợ

Trên hàng mi của Bánh Trôi nhỏ còn treo nước mắt, ôm cổ anh Trụ Tử không chịu buông tay, giống như một đứa trẻ đáng thương, mím môi nói: “Tìm mẹ ạ?
,,
Trụ Tử nói ra cũng đau lòng muốn chết, chỉnh lại vòng hoa lệch trên đầu em gái: “Hay vẫn nên để tớ dẫn bọn trẻ về nhà cho.”
Cơm Nắm nghĩ ngợi, quay người đi về chỗ Bánh Bao nhỏ vừa chìm rồi cẩn thận xuống dưới, hai tay còn không quên bám vào bờ ruộng, nói: “Các em sợ cũng là hiển nhiên, tuy rằng chỗ này không ăn người nhưng các em còn nhỏ, chút ao đầm này đối với các em mà nói rất sâu. Các em nhìn anh xem, nơi sâu nhất có thể chưa quá đùi anh trai, nếu các em xuống khi không có người nhìn thấy sẽ bị chôn ở trong này không ra được, cho nên không thể chạy lung tung, đầm lầy bên đó sâu hơn, đến anh cũng không dám xuống, biết chưa?”
Xưa nay Hàn Thành vẫn luôn dạy dỗ đám trẻ đối mặt với khó khăn và nguy hiểm, biết sâu cạn rồi sẽ biết kính sợ, đối với núi cao biển rộng cũng thế, mà đầm lầy ruộng nương cũng thế.
Bánh Trôi nhỏ nhìn đầm lầy “không ăn người” mới không sợ như vậy nữa, bàn tay nhỏ lau nước mắt gật đầu. Bánh Bao nhỏ sút thì bị “ăn sạch” vẫn luôn được anh trai bảo vệ tốt, không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên cậu bé cảm giác được nguy hiểm là gì, cũng có hơi giác ngộ.
Cuối cùng vẫn do Trụ Tử dẫn em trai và em gái về, còn ba anh trai tiếp tục xuống gặt lúa.
Các xã viên thu hoạch nhìn một màn này cũng vô cùng ngưỡng mộ, nói: “Trẻ con nhà bí thư dạy thật tốt. “Còn không phải sao, lớn thì đẹp, dạy dỗ cũng tốt, lớn học rồi còn biết dạy nhỏ, đi học cũng đứa này lợi hại hơn đứa kia, đừng nói là mấy đứa trẻ trong thành phố, ngay cả Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng giống như Tiếu Tiếu năm đó, năm nào cũng thi đứng nhất.
“Cũng không nhìn xem Tiếu Tiếu và chủ nhiệm Hàn là ai, Tiếu Tiếu chính là thủ khoa tỉnh còn là sinh viên đại học thủ đô, tôi nghe nói chủ nhiệm Hàn còn thi nghiên cứu sinh gì đó, tóm lại còn lợi hại hơn cả đại học, mấy đứa trẻ nhà bọn họ tương lai chắc chắn cũng sẽ là sinh viên đại học.
“Chắc chắn là thế rồi, trời nóng như vậy chủ nhiệm Hàn còn tới sân phơi thóc giúp, cô nhìn Cơm Nắm và Trụ Tử đi, không điệu một chút nào cả, làm việc đồng áng bẩn như vậy mệt như vậy cũng chưa thấy than khổ câu nào”
Tô Vệ Dân dẫn người lớn ở trong ruộng làm việc đến khí thế ngất trời, khi lãnh đạo trong huyện tới tìm hiểu tình hình đã tới nhà họ Tô, Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng vừa vặn chuẩn bị xong nước ô mai và canh đậu xanh giải
nóng.
“Các ông là?” Hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu không nhận ra bọn họ.
Lãnh đạo huyện tự báo thân phận, người tới là hai đồng chí nam, là chủ nhiệm phòng quản lý nông nghiệp và thành viên trong khoa, Tô Tiếu Tiếu tiếp đón bọn họ ngồi xuống, Lý Ngọc Phụng rót hai bát nước ô mai cho bọn
họ.
Sau khi chào hỏi xong, Tô Tiếu Tiếu nói: “Cha tôi và mọi người vội gặt nhanh lúa ở trong ruộng, mẹ, mẹ đi vào ruộng gọi cha con về đi, nói là chủ nhiệm Trần ở huyện tới tìm hiểu tình hình.
Chủ nhiệm Trần và thành viên khoa đưa mắt nhìn nhau, động tác cũng thật nhanh, hôm qua mới báo lên hôm nay đã vội vàng thu hoạch, quả nhiên là kỳ lạ.
Hiển nhiên chủ nhiệm Trần đứng ngồi không yên, đứng dậy nói: “Tôi theo bà đi một chuyến, phải kêu mọi người dừng ngay, trước đợi đã rồi thu hoạch sau.
Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới hiểu ý đồ tới của bọn họ: “Chủ nhiệm Trần, ba đời nhà tôi đều là nông dân kiếm ăn
trong ruộng, cha tôi cũng biết phải qua mười ngày nữa thu hoạch lúa mới là thời điểm tốt nhất, năm nay quyết định thu hoạch sớm là kết hợp từ các loại hiện tượng thời tiết lạ, lo lắng vài ngày nữa bão tới sớm, đến khi đó lại không giặt kịp, mới thà thu hoạch tổn thất năm phần trăm để thu hoạch chín mươi lăm phần trăm lúa chín” Chủ nhiệm Trần lặng lẽ quan sát Tô Tiếu Tiếu: “Cô chính là Tô Tiếu Tiếu vào đại học thủ đô với thân phận thủ
khoa tỉnh đầu vào đại học sao?”
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười gật đầu: “Là tôi”
Chủ nhiệm Trần gật đầu: “Cô đi học rất lợi hại, nhưng đối với chuyện trong ruộng cũng chẳng hiểu gì đâu nhỉ? Hay là nói cô học chuyên ngành khí tượng?”
Tô Tiếu Tiếu sững sờ, cô quả thật dốt đặc cán mai về chuyện này, mới lắc đầu đáp: “Chuyện trong ruộng tôi quả thật không hiểu, cũng không học khí tượng”
Chủ nhiệm Trần nói: “Trước đó tôi có hỏi chuyên gia khí tượng trong huyện, bọn họ không giám sát ra được bất cứ dấu hiệu nào nói bão sẽ tới trước, nếu cô đã không học chuyên ngành khí tượng, chuyện trong ruộng cũng chẳng hiểu gì hết, vậy đây chỉ đơn thuần vì tư lợi cá nhân mà giật dây cha cô thu hoạch trước thời hạn, khiến cho nhà nước tổn thất phải không?”
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận