Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 121. Lần sau chú ý hơn

Chương 121: Lần sau chú ý hơn
“Đúng đó, ánh mắt đó thật sự quá dọa người, cô nói xem liệu cô ta có tìm đoàn trưởng cáo trạng không?”
Một người khác nói: “Bỏ đi, cô ta vẫn luôn mắt cao hơn đầu, có khả năng thậm chí còn không nhớ nổi tên những người dự bị như chúng ta đâu, cô ta cũng không phải người thích đi tố cáo.”
“Mẹ ơi, thật sự sợ chết mất, lần sau tôi cũng không dám nói xấu sau lưng cô ta nữa.”
“Vai chính cô cho rằng dễ làm như vậy sao, cũng chỉ có tài năng như cô ta mới có thể trấn áp sân, bỏ đi bỏ đi, sau này tôi cũng không đố kỵ nữa.”

Giang Tuyết ra khỏi bộ đội đi thẳng tới bưu cục nhấn một dãy số, bên đó rất nhanh đã thông máy. Cô ta nói: “Không phải ông đã đồng ý với tôi sẽ giữ kiểm tra chính trị đối tượng đó của Hàn Thành hay sao? Sao nhanh như vậy đã có rồi? Bây giờ người ta cũng nhận giấy đăng ký kết hôn luôn rồi!”
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt của Giang Tuyết ngẩn ra, cuối cùng lạnh lùng đáp một câu: “Vậy các người cũng đừng giục tôi kết hôn, không phải vấn đề ở tôi mà là các người làm việc bất lực!”
Nói xong cô ta “cụp” một cái cúp máy.
Giang Tuyết dựa vào bên tường buồng điện thoại, lấy thuốc lá nữ giới trong túi xách tay ra, “tách” một cái châm lửa lên rồi híp mắt hút liền vài hơi mới khiến tâm trạng bình tĩnh hơn một chút.
Cô ta cứ ở bên trong phun mây nhả sương, không biết đang nghĩ gì, thẳng đến khi có người ở bên ngoài gõ cửa cô ta mới phản ứng lại, ném điếu thuốc xuống đất, dùng đôi giày cao gót mới mua giẫm tắt đầu lọc rồi ngẩng đầu, khôi phục tâm trạng đi ra ngoài.

Bữa sáng là Hàn Thành chuẩn bị, đun nóng lại canh gà tối qua và nướng lại bánh, hôm nay Tô Tiếu Tiếu không có khẩu vị gì nên không muốn ăn bánh mà chỉ ăn hai cái bánh đậu xanh hôm qua mua, uống thêm một bát sữa mạch nha, rồi lại hướng dẫn Cơm Nắm học cũng đã gần đến giờ cơm trưa.
Gà ủ muối tối qua được Hàn Thành trực tiếp để trong cái bát chậu tráng men đặt trên mặt nước của thùng nước giếng, buổi sáng rời giường mới chuyển vào nhà bếp cho nên gà được bảo quản rất tốt.
Trong canh gà còn có không ít thứ ra nước như chân gà và đầu gà này, dù sao trời cũng không nóng, buổi trưa dùng canh gà còn thừa thêm ít mì và rau cải vào, xử lý xong những thứ này trước, còn gà ủ muối thì để đến tối lại ăn sau.
Buổi trưa gần như Hàn Thành đều về nhà đúng giờ, Trụ Tử nhỏ vào cửa chưa bao lâu thì anh cũng về, trong tay còn xách không ít đồ.
Tô Tiếu Tiếu đi ra khỏi phòng bếp, cũng không đi qua mà dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh cười.
Tuy rằng Hàn Thành ngủ không ngon nhưng tâm trạng lại rất tốt. Anh đi tới thấp giọng hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Hôm nay có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, nghiêng cổ cho anh nhìn: “Cơm Nắm hỏi tối qua có phải em bị chuột cắn không, em nói là bị một con chuột rất to cắn một cái.”
“Khụ khụ khụ…” Hàn Thành suýt chút nữa thì sặc nước miếng, đám trẻ còn đang ở trong vườn rau cho gà con ăn, nhân lúc tụi nhỏ không để ý anh hôn một cái lên mặt cô: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
Tô Tiếu Tiếu rướn cổ tới hôn lại anh một cái.
Hàn Thành nhìn bộ quần áo của cô mà nhíu mày: “Khi nào mẹ em mới tới? Hôm nay bộ đội phát phúc lợi mười lăm tháng tám trước, anh cũng đã đổi một ít phiếu vải với người ta rồi, hay là lại mua thêm hai bộ quần áo nhé?”
Đợi mẹ cô tới may quần áo còn không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa, người vợ mặc áo sơ mi trắng quá ưa nhìn khiến anh muốn nhìn mỗi ngày.
“Chắc là sắp rồi, thư đến chỗ bà ấy qua vài này là sẽ khởi hành thôi, bà ấy không nhìn được em chịu khổ đâu.” Tô Tiếu Tiếu nhận đồ trong tay anh, thấy còn rất nặng khiến cô không cầm được.
Hàn Thành xách vào trong nhà kho, Tô Tiếu Tiếu đi theo phía sau anh.
Phúc lợi cũng không tồi, một hộp bánh trung thu, hai quả bưởi, mấy loại trái cây, một túi bột mì lại còn có một vại dầu nhỏ nữa. Báo hại Tô Tiếu Tiếu vui vẻ muốn xỉu: “Còn phát cả dầu nữa sao?”
Hàn Thành dang tay ôm cô vào trong lòng, xoa hai cái lúm đồng tiền trên mặt cô rồi hôn một cái: “Anh dùng ngô đổi với người ta đấy.” Có người trong nhà đông trẻ con vẫn sẽ bằng lòng dùng dầu đổi lương thực.
Lương thực chính thì không sao nhưng vợ làm đồ ăn cần dùng đến rất nhiều dầu, Hàn Thành không phải nhìn trúng phiếu dầu của người ta mà là nhìn trúng dầu của người ta, ngay cả viện trưởng Diêu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận