Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 393: Hỏi thăm

Dương Nam Hoài lắc đầu bảo: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi sau này đi, không gấp lúc này.
Đổng Minh Nguyệt nói: “Hàn Thành, chúng ta không lo lắng, càng biết Tiếu Tiếu sẽ không vì có con đẻ mà không tốt với Cơm Nắm và Bánh Đậu, gia đình đội trưởng Tô đối xử với chúng ta rất tốt, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đều là trẻ ngoan, có thứ gì tốt đều sẽ tặng cho chúng ta một phần, chúng ta cũng thật sự coi hai đứa nó như cháu trai mà dạy dỗ, có khả năng đây chính là duyên phận của hai nhà chúng ta.
Thân phận của bọn họ đã được định trước không thể mang theo Cơm Nắm và Bánh Đậu bên người nuôi nấng, trùng hợp thế nào lại tới nơi này, có cơ hội dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo, ở thôn xóm nhỏ này giáo dục lạc hậu, giáo viên thiếu thốn, nếu như chôn vùi hạt giống tốt như vậy thì thật đáng tiếc biết bao.
Hàn Thành gật đầu, đáp: “Được hai giáo sư đại học như thầy cô đích thân giảng bài truyền nghề chính là phúc của Đại Bảo và Tiểu Bảo, chính sách bên trên bắt đầu thay đổi, tình hình cũng thay đổi, nhiều nhất là qua thêm năm rưỡi nữa đại khái sẽ triệu tập thầy cô về thành phố, mọi người cứ chuẩn sẵn sàng tâm lý đi ạ.
Một nhà ba người siết chặt nắm tay, Dương Lâm thở hắt ra, nói: “Chúng ta chờ một ngày này rất lâu rồi, vẫn luôn chuẩn bị”
Hàn Thành gật đầu: “Đúng rồi, ngày mai con phải khởi hành tới thủ đô báo cáo công tác, đại khái đến khoảng mùng bốn mới về lại, mọi người có gì cần con mang giúp không?”
Dương Nam Hoài lắc đầu: “Chẳng trách năm nay con lại về sớm như vậy, chúng ta không có gì cần mang cả, bản thân con lên đường cẩn thận là được.
Ra ngoài lâu như vậy Hàn Thành cũng nên trở về rồi, lúc này Dương Lâm mới hơi ngại ngùng hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, em có thể giúp anh hỏi thăm đội trưởng Tô về Lưu Thủy Tiên là người thế nào được không?” Hàn Thành lặng lẽ đánh giá Dương Lâm, hỏi một câu: “Ý anh là quả phụ Lưu ở cửa thôn đó?”
Dương Lâm gãi ót, càng ngại ngùng hơn: “Cô ta nói mình là gia đình liệt sĩ, sau khi chồng mất hy sinh vì tổ quốc vẫn luôn thủ tiết thờ chồng, anh thấy con người cô ta rất tốt cho nên muốn hỏi thử đội trưởng Tô tình hình cụ
thể”
Dương Lâm thật sự là loại quái nhân khoa học không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không tính là vô cùng mọt sách, con người rất sáng sủa nhưng người đã ngoài ba mươi rồi, sau khi tốt
nghiệp đại học xong vẫn luôn say mê nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ tốn tâm tư vào những chuyện bên ngoài phòng thí nghiệm. Sau khi về quê ngoại trừ làm việc chính là nghĩ đủ mọi cách lén đọc sách, lại càng hưa bao giờ từng nghe anh ta muốn kết đối tượng hoặc là từng thích nữ đồng chí nào. Hàn Thành vẫn luôn cho rằng anh ta dự định hiến thân cho khoa học rồi chứ.
Thế nhưng bây giờ Dương Lâm đỏ mặt tía tai kêu anh đi nghe ngóng tình hình của một nữ đồng chí, người khác cũng thôi đi lại còn là quả phụ Lưu đó…
Hàn Thành nhìn về phía Dương Nam Hoài và Đổng Minh Nguyệt: “Hai vị giáo sư cũng không có ý kiến sao?”
Đổng Minh Nguyệt đáp: “Nó chịu kết hôn sinh con bọn cô cầu còn chẳng được, đều là người ba mươi mấy rồi, cô gái nhỏ mười tám hai mươi nào có bằng lòng kết làm đối tượng với nó đâu, nhưng cho dù góa phụ trước cửa không nhiều thì chúng ta vẫn phải hiểu nhân phẩm của cô ta trước thế nào đã.
Hàn Thành hít một hơi thật sâu, đáp: “Con nghĩ mọi người không cần hiểu đâu, năm ấy khi con và Tiếu Tiếu xem mắt, cô ta cũng đi xem mắt con, về phần nhân phẩm… con không muốn bàn luận thị phi sau lưng người ta, nếu mọi người hỏi ý kiến của con thì con chỉ có thể nói cô ta không xứng với anh cả”
Hàn Thành vừa dứt lời, một nhà ba người đều lập tức trợn tròn mắt…
Dương Lâm dại ra một lúc mới phản ứng lại: “Cô, cô ấy từng xem mắt em?”
Hàn Thành gật đầu, bàn luận sau lưng người ta không phải hành động của quân tử, Hàn Thành chỉ nói đến đây, vẫn là câu nói đó: “Anh cả, cá nhân em kiến nghị anh nên cân nhắc cẩn thận một chút, cô ta không xứng với anh Mọi người đều biết rất rõ con người của Hàn Thành, nghe anh nói như vậy còn có gì không hiểu nữa, nói không chừng nhân phẩm không được thật.
Đổng Minh Nguyệt gật đầu: “Lâm nhi, tuy rằng chúng ta không để ý thân phận quả phụ của cô ta nhưng nhân phẩm của người này vẫn phải qua cửa đã, nếu không hợp tác phong của nhà chúng ta lấy vào cửa cũng rất phiền
phức.
Dương Lâm lộ ra vẻ thất vọng, anh ta lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên quan tâm đến một đồng chí nữ như vậy, thật ra anh ta tổng cộng cũng chưa tiếp xúc với Lưu Thủy Tiên được mấy lần, nhưng lần nào cô ta cũng anh tôi mềm mại, bộ dáng thoạt nhìn rất dịu dàng hiểu ý, mấu chốt là có thể nói chuyện được với anh ta, có thể tán gẫu về các tác giả yêu thích với anh ta, thích thơ ca, tuy không nói có thể đạt đến cảnh giới cộng hưởng tư tưởng nhưng điều này đối với anh ta mà nói đã rất hiếm có rồi.
927 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận