Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 324: Chăm em

Anh trai Bánh Đậu nhỏ này rất có trách nhiệm, thường rất kiên nhẫn ngồi bên giường kể chuyện trước khi đi ngủ cho em trai và em gái mà Tô Tiếu Tiếu đã từng kể cho cậu bé nghe, có đôi khi hai đứa trẻ không chịu ngủ, đến Tô Tiếu Tiếu cũng không còn kiên nhẫn, vẫn là Bánh Đậu nhỏ đến kể chuyện dỗ tụi nhỏ ngủ.
Bánh Đậu nhỏ kể xong chuyện cho em trai và em gái mới ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu duỗi tay với cậu bé: “Bé ngoan qua đây để mẹ ôm cái nào.
Trước khi Tô Tiếu Tiếu mang thai dùng lời của Hàn Thành nói chính là Bánh Đậu nhỏ như mọc ra từ trên người cô, đi đâu cũng bế theo, sau khi mang thai thì không bế được, đến lúc sinh xong lại phải bồi dưỡng cơ thể, suy nghĩ cũng đều đặt lên người đôi long phụng thai, đã rất lâu rồi chưa ôm Bánh Đậu nhỏ.
Bánh Đậu nhỏ ngại ngùng giang hai tay đi đến bên mẹ.
Tô Tiếu Tiếu cúi người bế cậu bé lên, thơm mạnh một cái lên mặt cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ không trách mẹ bận chăm sóc em trai em gái nên ít nói chuyện với Bánh Đậu nhỏ chứ?”
Bánh Đậu nhỏ ôm cổ mẹ cọ cọ, lắc đầu: “Không có, em trai em gái nhỏ cần mẹ hơn Bánh Đậu nhỏ”
Bánh Đậu nhỏ đã ba tuổi rồi, càng lớn càng xinh xắn, nói chuyện vẫn là bộ dáng non nớt giống như lúc nhỏ, thích kéo dài âm đuôi.
“Thật ngoan” Tô Tiếu Tiếu lại thơm cậu bé một cái: “Nếu như có đôi khi mẹ bận rộn quên mất Bánh Đậu nhỏ, vậy Bánh Đậu nhỏ nhất định phải nhớ không phải mẹ cố tình, con phải nhắc mẹ, có được không? Mẹ thích con, anh trai, em trai và em gái như nhau, được không?”
Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt to lại, gật đầu: “Mẹ ơi, Bánh Đậu nhỏ biết rồi, Bánh Đậu nhỏ cũng thích mẹ, thích em trai và em gái.
Tô Tiếu Tiếu vốn còn lo lắng khi mình không để ý, có thể sẽ bỏ quên cảm giác gì đó của trẻ, có đôi khi có khả năng ngay cả bản thân cô cũng không biết, may mà Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ đều rộng lượng, sẽ không vì vậy mà cảm thấy cô thay lòng, trên thực tế, cho dù cô có Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ rồi, vẫn yêu thương Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ như vậy, đều là con do chính tay mình nuôi dưỡng, thật sự không phân chia gì cả. Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ: “Vậy thì tốt, mẹ cảm ơn sự bao dung của Bánh Đậu nhỏ”
Bánh Đậu nhỏ rất thích được mẹ ôm, cậu bé ôm cổ Tô Tiếu Tiếu không nỡ buông tay, mà lúc này ngoài cửa có
người đang gọi: “Xin hỏi phụ huynh của Hàn Tĩnh có ở nhà không?”
Hàn Tĩnh là ai? Tô Tiếu Tiếu nhất thời không phản ứng lại được.
Bánh Đậu nhỏ lắm mồm đã trả lời thay cô: “Phụ huynh cháu có nhà, cháu là Hàn Khang em trai của Hàn Tĩnh, chú tìm phụ huynh của anh trai cháu làm gì? Chúng cháu có cùng phụ huynh…”
Tô Tiếu Tiếu: “”
Trước đây Bánh Đậu nhỏ hơn hai tuổi cũng không thích nói chuyện cho lắm hoặc chỉ là một hai chữ nhảy ra ngoài, đến sau ba tuổi mới bắt đầu biến thành bé lắm mồm hoàn toàn, có thể nói chuyện với bất cứ thứ gì, lời gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể nói thật lâu, có đôi khi một câu còn có thể lặp lại vài lần.
Bé con không thích náo nhiệt cho lắm, mà thích nói chuyện một cách bình yên, nghe qua rất ôn hòa có phải không? Cậu bé không sợ người lạ, nhưng khi một đám người nói xì xà xì xồ thì ngược lại cậu bé không thích chen lời vào cho lắm, khi muốn nói chuyện lại có thể nói với toàn bộ vật thể, tóm lại người ta có tiết tấu của riêng mình.
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ qua, ở cửa có một giáo viên không tính là quen mặt cho lắm đứng ở đó: “Cô Đỗ? Vào nhà trước rồi nói sau, là Cơm Nắm nhà chúng tôi… Hàn Tĩnh ở trường học xảy ra chuyện gì sao?”
Cô Đỗ đáp: “Không cần nôn nóng, không phải chuyện gấp gì, tôi thấy hôm nay không nhiều tiết nên muốn qua đây nói chuyện về vấn đề học tập của em Hàn Tĩnh một chút”
Cô Đỗ đi vào mảnh sân sạch sẽ tươm tất, vườn rau nhỏ um tùm, thực vật dây leo thuận theo cây trúc bò lên bờ tường, bên trên nở đầy hoa nhỏ đủ mọi màu sắc, bên dưới còn có hoa nhỏ treo trên các loại cây và đậu cô ve, trong chuồng gà bên cạnh, gà trống lớn kiêu ngạo hùng dũng oai vệ, khí thế hừng hực và gà mái nhỏ dịu ngoan ở chung rất hòa hợp, bên cạnh vườn rau có một cái giường trúc nhỏ, hai đứa bé cùng đội mũ con hổ che mắt giống nhau như đúc, hai bàn tay nhỏ nắm lại giơ lên đỉnh đầu, đang ngủ khò khò, trên giường trúc nhỏ còn đặt một quyển sách được bọc bìa, gió thu vừa thổi tới vang lên tiếng loạt soạt.
Một bức tranh thi thư điền viên thanh thản dễ chịu.
Trường tiểu học quân khu không có người nào không biết tên tuổi của cô Tô, cô chỉ dạy thay chưa đến một năm nhưng lại khiến thành tích ngữ văn của toàn bộ thành viên trong lớp không có người nào dưới tám mươi điểm, đại đa số học sinh đều trên chín mươi điểm, người đạt điểm tuyệt đối cũng không ít, trẻ con trong nhà cô là Hàn Tĩnh và Trụ Tử lại càng trực tiếp nhảy cấp đến lớp ba với thành tích thi thử đạt điểm tuyệt đối, cũng chính là lớp mà cô ta đang dạy hiện tại, xét từ tình hình lên lớp trước mắt, thành tích của Hàn Tĩnh và Trụ Tử vẫn tốt nhất cả lớp như cũ.
1043 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận