Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 467: Ăn mừng

Châu Ngọc Hoa trêu chọc Tô Tiếu Tiếu: “Quân khu chúng ta có một đại thủ khoa hiển nhiên phải ăn mừng to
rồi, thế nào rồi, đã chọn xong trường học chưa?”
Chuyện mấy người ở văn phòng tuyển sinh đại học hàng đầu tới quân khu “giành thủ khoa” đã truyền đến ồn ào
náo nhiệt, bây giờ toàn bộ quân khu có thí sinh nào mà không ngưỡng mộ Tô Tiếu Tiếu chứ.
Cô lắc đầu: “Các chị đừng trêu chọc em nữa, đại học thủ đô vẫn luôn là nguyện vọng số một của em, trước khi
khai giảng tới thủ đô sắp xếp trước, còn phải tìm nhà nữa”
Nhã Lệ: “Không cần tìm nhà, căn tứ hợp viện của ông nội Trụ Tử đủ cho hai nhà chúng ta, ông cụ cũng thích náo
nhiệt, ngày nào cũng nhắc đến đám Cơm Nắm, đến lúc đó đông trẻ con như vậy ngày nào cũng ở với ông cụ, chắc chắn rất vui”
ông cụ
Năm nay ông cụ nghỉ hè vốn sẽ tới nhưng tạm thời có chuyện nên chậm trễ không tới, sau đó nói năm mới sẽ tới thăm cháu, bây giờ cô ấy và Tô Tiếu Tiếu đều thi đỗ đại học ở thủ đô, qua đó trước để thích ứng cũng được.
Châu Ngọc Hoa nhìn Nhã Lệ với vẻ mặt nghi ngờ: “Hàn Thành vốn cũng là người thủ đô, nhà anh ấy cũng là tứ hợp viện cùng chung ngõ với nhà các em đó, anh ấy không ở nhà mình đi ở nhà các em làm gì?” Nhã Lệ “a” một tiếng, trừng to mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu: “Sao chị chưa bao giờ nghe em nhắc đến?” Tô Tiếu Tiếu cũng cạn lời: “Thật ngại quá, bây giờ em cũng mới biết này.
Cha mẹ Hàn Thành đã sớm không còn, chưa từng nghe anh nhắc tới ông nội bà nội cũng chưa từng đi thăm
người thân, Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn cho rằng anh là người Châu Thành, dù sao lúc đầu bà mai Từ giới thiệu cũng
vậy.
nói như Bây giờ Tô Tiếu Tiếu nhớ ra thấy mình đúng tim lớn, ngay cả Hàn Thành là người ở đâu còn không biết rõ đã
dám gả cho anh ngay, theo anh tới quân khu này.
Nhưng có câu nói rất đúng “tình cảm bạc đầu không lấy thời gian để đong đếm. Có đôi khi trực giác của phụ nữ
cũng rất chuẩn, dù sao cô liếc mắt đã nhìn trúng Hàn Thành rồi, hơn nữa cảm thấy anh là một người đáng tin,
mà sự thật cũng chứng minh như vậy.
Châu Ngọc Hoa nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ khó tin: “Em sẽ không thật sự bây giờ mới biết đấy chứ?” Rồi lại nhìn Nhã Lệ, hỏi: “Lão Trương lớn hơn Hàn Thành và Triệu Tiên Phong mấy khóa, lúc học tiểu học bọn họ
đều học chung cùng một trường, tuy rằng cấp ba Triệu Tiên Phong mới quen bọn họ, nhưng lão Trương và Hàn
Thành quả thật là quen biết nhau từ nhỏ đó, vậy mà lão Trương chưa từng nhắc qua với em sao?” Nhã Lệ lắc đầu: “Không có mà?
Châu Ngọc Hoa không muốn hỏi nữa: “Được rồi, xem ra chỉ có chị là hỏi tận gốc rễ thôi, ngay cả tổ tiên mười
tám đời nhà Triệu Tiên Phong cũng biết rõ ràng sau đó mới gả cho anh ta, hai người các em bị người ta bán đi,
cũng may mà vận may tốt đấy nhé.
Triệu Tiên Phong và Trương Hồng Đồ vừa ở bên cạnh bàn chuyện xong, vào cửa đã nghe thấy vợ mình nói tổ
tiên mười tám đời bị người ta bán gì đó, cho rằng cô ta đang mắng người: “Tổ tiên mười tám đời cái gì? Châu
Ngọc Hoa, sao em lại mắng người?”
Châu Ngọc Hoa muốn đảo trắng mắt: “Lỗ tai của Triệu Tiên Phong anh cũng có thể thái xuống nướng được rồi
đấy, dù sao để lại cũng vô dụng”
Lỗ tai của Triệu Tiên Phong suýt bị cô ta nhéo đứt vào tối hôm qua lại bắt đầu thấy đau đớn, hắng giọng lại
không dám chọc giận cô ta: “Anh không nói với em, anh đi tìm Hàn Thành.
Châu Ngọc Hoa nói: “Đi đi đi, đồng chí nữ bọn em nói chuyện vốn không có chỗ cho anh chen miệng vào.
Trương Hồng Đồ không nhịn được cười, hai vợ chồng này thật sự đúng là oan gia, nhiều năm như vậy Triệu Tiên Phong vẫn luôn bị Châu Ngọc Hoa bắt nạt, chưa từng thắng qua.
Nhã Lệ huých vào cánh tay của Trương Hồng Đồ: “Lão Trương, sao chưa từng nghe anh nói Hàn Thành và anh
cùng nhau lớn lên, nhà bọn họ và nhà mình ở chung trong một ngõ?”
Trương Hồng Đồ liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu theo bản năng rồi lại nhìn vợ: “Tình hình của nhà Hàn Thành hơi
phức tạp, chuyện này vẫn nên để bản thân Hàn Thành nói với Tiếu Tiếu, chúng ta nướng nhanh một chút, đám
trẻ hẳn cũng đói rồi.
Đám trẻ đã ăn được vài xiên lấp bụng, Bánh Bao nhỏ đã ăn lưng bụng bằng không bây giờ còn đang ngồi xổm đợi
thịt chín mà không phải chơi trò chơi với các anh.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Thật ra không sao cả, khi nên nói hiển nhiên Hàn Thành sẽ nói với em, chuyện không nói với
em có nghĩa không phải chuyện gì quan trọng”
Trương Hồng Đồ gật đầu đáp: “Quả thật không quan trọng cho lắm, nếu các cô không về thủ đô sống cũng
không cần thiết nhắc tới, bỏ đi, không nói nữa, đợi tự Hàn Thành nói với cô.
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận