Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 670: Cảm ngộ lớn nhất

Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng không khách sáo với cậu bé nữa, sau khi nhận được tiền lại đi tìm cô. Tiểu Bảo nói: “Cô ơi, hay là cô giúp bọn cháu giữ tiền đi, bây giờ bọn cháu cũng không dùng đến nhiều tiền như vậy, cầm chút tiền lẻ làm tiền tiêu vặt là được.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút cũng giúp bọn trẻ giữ, rồi hỏi bọn trẻ: “Chuyến này tới thủ đô cảm ngộ lớn nhất của các cháu là gì?”
Nhãn giới của Tiểu Bảo và Đại Bảo đã trải rộng hơn rất nhiều chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở thủ đô, Tiểu Bảo đáp: “Thủ đô có quá nhiều thứ và sự vật mà chúng cháu chưa từng thấy qua. Cuộc sống ở nơi này náo nhiệt phồn thịnh phát triển vô cùng, cũng có quá nhiều cơ hội. Cháu càng ngày càng cảm thấy mình là ếch ngồi đáy giếng nhỏ bé, nếu như không có Cơm Nắm dẫn đi bọn cháu sẽ không biết gì cả. Cô ơi, cháu nhất định sẽ cố gắng thi vào đại học ở thủ đô, tương lai sẽ học được càng nhiều thứ tốt hơn.
Tiểu Bảo càng trưởng thành càng có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình và Cơm Nắm, Trụ Tử, cho dù là nhãn
giới, tư duy hay là nhận thức đối với sự vật sự việc, cậu bé đều rớt lại phía sau bọn trẻ một đoạn, chỗ cần phải học vẫn còn quá nhiều.
Đại Bảo cũng gật đầu: “Cô ơi cháu cũng thế, cháu trở về sẽ càng cố gắng đi học hơn, nhất định cũng sẽ cố gắng
vì tổ quốc vùng lên.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu bảo: “Tốt lắm, số tiền này cô giúp các cháu tích trước, cũng sẽ giúp các cháu đầu tư, sau
này tiền kỳ nghỉ hè nghỉ đông mỗi năm kiếm được cô sẽ giúp các cháu tích, đợi tương lai các cháu lên thủ đô học sẽ trả lại cho các cháu. Trước khi các cháu về cô sẽ cho các cháu một ít tiền tiêu vặt, muốn mua gì muốn ăn gì, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì đừng bạc đãi mình, càng không cần tính toán chi ly mấy đồng bạc lẻ, đàn ông nhất định phải hào phóng, lòng dạ nhất định phải rộng rãi, trong mắt của các cháu không nên chỉ nhìn chằm chằm vào mấy thứ này, như vậy mới có thể nhìn cao hơn và xa hơn.
Các cháu cũng trưởng thành rồi, nên có nhận định của riêng mình, có vài thứ nên mua, tiền nên tiêu, nếu như
ông bà nội không nỡ thì các cháu giúp ông bà mua. Nhưng không thể nói là tiền cô cho mà phải nói là tiền mình làm công thêm kiếm được, hiểu ý của cô không?” Ў
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Bảo lắc đầu: “Cô ơi, vẫn nên trừ trong tiền bọn cháu kiếm được đi
ạ, những năm này đồ cô mua cho bọn cháu nhiều bao nhiêu, bọn cháu không nên tiêu thêm tiền của cô như thế.
Trẻ con trong nhà đều là trẻ ngoan, Tô Tiếu Tiếu rất yên lòng, cô xoa đầu Đại Bảo và Tiểu Bảo, nói: “Vì ông nội bà nội luôn cảm thấy cô là con gái đã gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ không nên tiêu tiền của cô nữa, còn thi thoảng lo lắng cuộc sống ở thủ đô của cô rất túng quẫn nên bọn họ đều không chịu tiêu tiền của cô, mỗi lần muốn mua gì cho bọn họ để hiếu thuận bọn họ cũng trở nên rất khó khăn, tiền bọn họ lại càng không chịu nhận.
Vừa rồi cô nói các cháu đã lớn rồi, có nhận định của riêng mình, vậy các cháu nói cuộc sống của cô ở thủ đô có
khó khăn không? Túng quẫn không?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời lắc đầu, cả gia đình cô sống ở thủ đô rất tốt.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy thì đúng, cô cách xa, không có cách nào hiếu thuận ông bà, bây giờ cô ủy thác cho các cháu
thay cô hiếu thuận ông bà, nói như thế các cháu đã hiểu chưa?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời gật đầu: “Cô ơi bọn cháu hiểu rồi ạ?
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nhớ lời cô nói, bây giờ nhiệm vụ chính của các cháu là học hành chăm chỉ, lớn lên khỏe mạnh,
những các khác thì đợi tương lai các cháu thi đại học và tham gia làm việc có cơ hội sẽ báo đáp gia đình, báo đáp xã hội, hiểu chưa?
Các cháu còn phải nhớ, người không phân địa vị thế nào, không chia ba bảy loại, các cháu cũng thế, Cơm Nắm và
Trụ Tử cũng vậy, Cá Nhỏ cũng thế, bên ngoài những người khác cũng vậy, chỉ là môi trường trưởng thành khác nhau, đừng cảm thấy ai cao hơn ai một bậc, con người đều bình đẳng, thi đỗ đại học chính là vạch xuất phát thống nhất của các cháu cũng là bước ngoặt của cuộc đời, chạy thắng rồi thứ đón chờ các cháu sẽ là trời đất rộng mở hơn, cho nên các cháu nhất định phải nắm chặt cơ hội này”
Đại Bảo và Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi bọn trẻ tới thủ đô quả thật cảm thấy mình quá mức
nhỏ bé, sự chênh lệch với đám người Cơm Nắm và Trụ Tử quá lớn. Bọn trẻ biết không có người nào coi thường mình nhưng loại tâm trạng này rất vi diệu, có khả năng còn có một chút tự ti, nhưng được Tô Tiếu Tiếu khai thông như vậy, một chút khí tích tụ trong lòng cũng tan đi hết, lại biến thành Đại Bảo và Tiểu Bảo tràn đầy sức sống và tự tin.
1043 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận