Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 82. Khách không mời

Chương 82: Khách không mời
Bác sĩ Trần vẫn kiến nghị nên đến bệnh viện kiểm tra chi tiết một chút thì hơn, lại ở viện thêm hai ngày nữa để quan sát cho chắc.
Bà nội Trụ Tử nào có chịu đi? Lập tức muốn vùng dậy: “Tôi không thể vào bệnh viện được, Trụ Tử nhà tôi mới có sáu tuổi thôi.” Bà nội Trụ Tử vừa mới tỉnh lại đã bắt đầu khó chịu, lỡ như bà ta đi như vậy sau này ai chăm sóc cháu trai của bà ta, một bà mẹ không đáng tin như cô ta lần nào trở về cũng chỉ biết đòi tiền, cũng chẳng thèm hỏi con có khỏe không lấy một câu.
Hai hộ sĩ nhanh chóng giữ bà ấy lại.
Trần Ái Dân: “Bà nội Trụ Tử, bà đừng cử động, vết thương vẫn chưa xử lý xong đâu.”
Tô Tiếu Tiếu ngồi trên bậc thềm bằng đá đối diện với bà ta, hỏi: “Thím còn nhận ra cháu không?”
Tuy rằng một mắt của bà nội Trụ Tử đã không còn tốt cho lắm, nhưng làm sao bà ta có thể không nhận ra Tô Tiếu Tiếu được, bà ta chẳng qua chỉ kêu Trụ Tử đưa mấy cân ốc đá qua mà cô lại lấy tiền và gạo để đổi, còn cho Trụ Tử kẹo ăn và mời cậu bé uống anh cá, một người tốt bụng như vậy cả đời bà ta cũng chưa từng gặp qua được mấy người.
Nhưng ở đây nhiều người như vậy, bà nội Trụ Tử cũng không tiện nói gì mà chỉ bảo: “Nhận ra, là Trụ Tử kêu cô tới cứu tôi đúng không?”
Bà nội Trụ Tử không ngốc, bà ta ngã mất ý thức chắc chắn là Trụ Tử đã tìm cô tới cứu bà ta, bằng không bà ta cũng sẽ không ở đây.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, trong lòng hiểu mà không nói: “Thím cứ yên tâm theo bác sĩ vào viện đi, để Trụ Tử đến nhà cháu ở hai ngày, Trụ Tử là bạn của Cơm Nắm nhà cháu nên thím cứ yên tâm.”
Bà nội Trụ Tử vẫn lắc đầu: “Tiền phí bệnh viện thì phải làm sao, có khoản tiền này còn không bằng mua vở cho cháu trai tôi.”
Trần Ái Dân bảo: “Yên tâm đi bà nội Trụ Tử, không thu tiền của thím đâu lại còn bao cơm nữa.”
Bà nội Trụ Tử bán tín bán nghi: “Cậu nói thật chứ? Vào viện còn bao cơm sao?”
Trần Ái Dân gật đầu: “Đúng vậy, bao thím một ngày ba bữa lại còn bao no nữa cơ.”
Bệnh viện không có khả năng bao cơm nhưng Trần Ái Dân vốn là một người nhiệt tình, anh ta tới quân khu này được một khoảng thời gian ít nhiều cũng biết một chút về chuyện của nhà Trụ Tử, dù sao một mình anh ta ăn no cả nhà không đói, nên lo thêm tiền vài bữa cơm cho một bà cụ thì anh ta vẫn trả được.
Bà nội Trụ Tử thật sự cho rằng bệnh viện còn lo cơm cho bà ta nên mới đồng ý: “Vậy được, vậy tôi vào viện ở hai ngày, vợ Hàn Thành, cháu trai tôi làm phiền cô vậy, khẩu phần lương thực của Trụ Tử ở trong nhà, lát nữa tôi bảo thằng bé mang đi cùng.”
Bà cụ yêu của nhưng lại không phải người thích chiếm lời, Trụ Tử đi ăn cơm ở nhà Tô Tiếu Tiếu, bà ta còn không quên kêu cậu bé mang theo khẩu phần lương thực đi.
Tô Tiếu Tiếu nhìn xung quanh thấy rau trong vườn phát triển không tồi, phỏng chừng hai bà cháu cũng ăn không nhiều cho lắm, mới bảo: “Đất vườn nhà cháu còn trống, nếu thím không ngại thì cháu hái ít rau trong vườn rau nhà thím về nhé, như vậy cháu không cần đi chợ mua nữa, lại có thể đỡ thêm phần cơm của Trụ Tử.”
Bà nội Trụ Tử vô cùng mừng rỡ, thời buổi này cho dù có trồng bao nhiêu rau cũng chỉ có thể tự mình ăn chứ mang ra ngoài bán chính là đầu cơ trục lợi, không ăn hết cũng chỉ có thể khiến rau trong vườn héo hỏng, giờ lấy ra đổi khẩu phần lương thực của Trụ Tử đúng là tốt nhất nên hiển nhiên bà ta hoàn toàn vui lòng rồi.
“Bọn tôi không ăn bao nhiêu, cô có thể ăn bao nhiêu thì cứ hái bấy nhiêu, Trụ Tử đi đi, rau hẹ ở trong đó vừa mới lớn, còn rất mềm.” Bà nội Trụ Tử nói.
Trụ Tử thấy bà nội không sao nên cũng không còn hoảng như vậy nữa, cậu bé gật đầu tiến vào phòng tìm lưỡi liềm.
Cơm Nắm nói: “Trụ Tử, em đi hái rau với anh, em phải hái rau em thích ăn!”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bất đắc dĩ: “Cơm Nắm, con đi theo Trụ Tử nhưng đừng đạp hư vườn rau của bà.”
Cơm Nắm đáp: “Mẹ yên tâm đi, con rất cẩn thận.”
Bác sĩ Trần xử lý xong vết thương của bà nội Trụ Tử, lúc này mới rảnh nói chuyện với Tô Tiếu Tiếu: “Tiếu… khụ, chị dâu, tôi và chủ nhiệm Hàn chung một khoa, tôi tên là Trần Ái Dân.”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, cười với anh ta: “Chào cậu, bác sĩ Trần, ngày đó người hô to ở cửa nhà tôi là cậu đúng không?”
Tô Tiếu Tiếu nhớ giọng nói của anh ta.
Bác sĩ Trần ở chung với người quen rất nhiều chuyện nhưng khi đối diện với đồng chí nữ người ta thì vẫn rất tuân thủ quy tắc, còn có hơi ngại ngùng, vợ của chủ nhiệm Hàn cười lên cũng dễ nhìn quá đi thôi, anh ta gãi đầu: “Là tôi, ngày đó qua đường ngửi thấy nhà cô nấu cơm thơm quá, đáng tiếc chủ nhiệm Hàn không cho tôi vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận