Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 695: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 6

Giang Tuyết dùng đầu gối cũng biết bọn họ đang nói gì nhưng cô ta không để ý, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi thẳng vào văn phòng của mình.
Lính văn nghệ C thấp giọng hỏi: “Các cô nói xem rốt cuộc cô ta có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?” Lính văn nghệ B: “Biết thì đã làm sao? Lẽ nào cô ta còn dám làm ầm ĩ lên chắc? Người nên chột dạ, nên mất mặt là cô ta chứ không phải chúng ta.
Lính văn nghệ B tên Trần Di, trước đây từng yêu một doanh trưởng, đáng tiếc doanh trưởng không có ý với cô ta, sau này cơ duyên xảo hợp thế nào anh ta lại thích Giang Tuyết lớn hơn mình gần mười tuổi, từ sau chuyện này Giang Tuyết chính là sự tồn tại như cái gai trong lòng cô ả, là hồ ly tinh trêu nam ghẹo nữ, nhưng lại không tìm được chứng cứ, nếu như để cô ả tìm được bằng chứng cô ả đã sớm đi tố giác cô ta rồi.
Sự thật là Giang Tuyết nào có biết doanh trưởng đó thích cô ta? Ngay cả doanh trưởng đó tên gì cô ta cũng không biết.
Lính văn nghệ C: “Các cô nhìn thấy bộ sườn xám đó của cô ta không, trước đây tôi đã từng thấy nó trong tủ kính của trung tâm thương mại Quốc Vượng rồi, phải là số này này” Lính văn nghệ C so một con số.
Hai người khác cực ngạc nhiên, lính văn nghệ A: “Đắt như vậy á? Vậy chẳng phải bằng tiền lương mấy tháng không ăn không uống của chúng ta sao?”
Trần Di cũng không hề che giấu sự đố kỵ trong mắt mình, ngoài miệng lại nói: “Cô cho rằng người ta là cô sao, còn phải tự mình bỏ tiền ra? Nếu như tôi nhớ không lầm thì bộ đó người ta không bán, có tiền cũng không mua được đâu”
Giang Tuyết đã điền xong tờ đơn xin đăng ký kết hôn, vốn dự định buổi trưa khi ăn cơm sẽ tìm thời gian đưa cho lãnh đạo, nhưng nghĩ đến những lời nhàn rỗi vừa rồi…
Cây bút máy trong tay cô ta như có như không gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc sau cô ta cầm tờ đơn đi ra ngoài. “Tiểu Trần, cô chạy một chuyến tới bộ phận nhân sự giúp tôi giao lá đơn này qua đó, nói là gấp, tư liệu của bên nam tôi sẽ bổ sung sau. Giang Tuyết nói xong đặt tờ đơn lên bàn của Trần Di lại giẫm trên đôi giày cao gót uốn éo đi vào trong. Hôm nay cô ta ra ngoài thật sự đã quên mất hỏi thông tin của Cố Triển Vọng.
Hai người sáp lại gần: “Thứ gì thế?”
Trần Di liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói “Đơn xin đăng ký kết hôn? Cô ta… cô ta… cô ta sắp kết hôn?”
Hai người khác đồng thanh nói: “Không phải chứ?”
Lính văn nghệ A: “Là người đàn ông tối qua đã lái xe đưa cô ta đi sao?”
Lính văn nghệ C mặt đầy ghen tỵ: “Còn tặng cho cô ta sườn xám đắt như thế, từng này tuổi rồi còn có người đàn ông tốt như vậy chịu lấy cô ta, thật sự là giẫm vào vận cứt chó mà”
Lính văn nghệ A: “Lớn tuổi như vậy chắc chắn là kết hôn lần hai rồi, nói không chừng còn chăm con nữa.
Trần Di: “Cố Triển Vọng, nguyên quán thủ đô, Hoa kiều, ba mươi tám tuổi, chưa kết hôn, người đầu tư trung tâm thương mại Quốc Vượng…”
Trần Di cắn môi dưới, đã không muốn đọc thêm nữa: “Người đàn ông có điều kiện tốt như vậy sao lại nhìn trúng cô ta, mắt của người đàn ông này mù sao?”
Lính văn nghệ A: “Nói không chừng lớn lên rất xấu, còn hói nữa.
Lính văn nghệ C: “Tối qua anh ta có lên bục phát biểu đó, các cô không nhìn thấy sao? Phong độ người ngời,
tuấn tú nho nhã, diện mạo khí chất lời nói ngôn từ đều rất tuyệt, ngay cả lãnh đạo còn đích thân đi qua kính rượu anh ta, còn đẹp trai hơn nhiều so với mấy người đàn ông thô kệch ở quân khu chúng ta, chỉ là tôi không ngờ người đàn ông có điều kiện tốt như vậy lại chưa kết hôn, còn nhặt cái đèn nát này, thật khiến người khó
hiểu”
Lính văn nghệ A không chịu từ bỏ: “Nói không chừng có bệnh khó nói ví dụ như ở phương diện đó không được?” Lính văn nghệ C lắc đầu: “Nhìn rất khỏe mạnh, bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng không phải chúng ta gả, người ta thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.
Trần Di suýt chút nữa bóp nát đơn xin, cô ta nhớ Cố Triển Vọng, người đàn ông xuất sắc như thế người từng gặp được đều không thể quên, cô ta biết người đàn ông như vậy không phải người mình có thể thương nhớ nhưng tại sao anh ta cứ cố tình nhìn trúng hồ ly tinh tuổi vừa lớn vừa lẳng lơ đó? Lẽ nào đàn ông đều thích hồ ly tinh. Lính văn nghệ A: “Cô còn không mau đi giao đơn, lát nữa chọc cô ta giận sẽ mắng người đó.
Trần Di rất không muốn đi nhưng cũng biết không có tác dụng gì.
Giang Tuyết xử lý xong việc trên tay cũng đã đến giờ cơm trưa, thật ra cô ta rất ít đi đến nhà ăn ăn cơm trưa, một là không muốn chen chúc với mọi người, hai là lười nghe những lời đàm tiếu, cho nên cô ta thường đến buổi
tối tan làm hoặc là ra ngoài làm việc mới tùy tiện ăn ở bên ngoài, một ngày hai bữa cũng giúp duy trì dáng người, nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi.
986 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận