Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 398: Chạm mặt

Da heo dùng rơm đốt sẽ có một mùi thơm thoang thoảng của rơm rạ, khi Tô Tiếu Tiếu ở bộ đội đã nghĩ đến dùng rơm để đốt chẳng qua gần đó không có ụ rơm nên khá khó tìm được rơm.
“Tới đây ạ!” Ba đứa lớn chạy ra, bọn trẻ đi đâu cũng cùng nhau hành động.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Các cháu đừng chơi ở bên ngoài mà phải về nhanh một chút, cô cần dùng ngay lập tức. Ba đứa lớn gật đầu, Đại Bảo nói: “Cô ơi bọn cháu biết rồi, bên cạnh cây liễu đối diện với con sông nhỏ có một vụ rơm, bọn cháu sẽ về nhanh thôi”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Chú ý an toàn đấy, khi qua cầu nhất định phải cẩn thận. Trời lạnh như vậy, rớt xuống sông cũng không phải nói đùa đâu.
“Bọn cháu biết rồi ạ. Ba đứa lớn vui vẻ chạy ra ngoài.
Bên ngoài cách một con đường chính là con sông nhỏ, đối diện với con sông nhỏ là ruộng lúa nước rộng lớn có
ս
những đống rơm rạ chất ở bên đó, có vài ụ chất lên lán xếp thành hình kim tự tháp, còn những ụ rơm phơi rất khô đó đặt ở dưới lán, mùa đông khi không có rơm mới mềm thì những thứ này cũng đều là lương thực quan trọng cho trâu nước ở đội sản xuất, cầm một ít về đốt lông heo không sao nhưng cầm rất nhiều về dùng như củi lửa thì không được.
Cầu trên sông là tự Tô Vệ Dân dùng ván gỗ và khúc gỗ xây thành, trên hai khúc gỗ lớn đóng mấy cây đinh ghim vào ván đã thành một cây cầu vô cùng chắc chắn.
Con sông này nhìn thì không rộng nhưng nước rất sâu, trước đây từng có người chết đuối nên Tô Vệ Dân kêu các xã viên dùng trúc đóng thành lan can, còn cứ cách một đoạn nhỏ là dựng một cái biển “sông rất sâu, từng có người chết đuối, mời trông chừng con của mình” như vậy để nhắc nhở mọi người nhất định phải trông chừng cẩn thận con nhà mình.
Cơm Nắm nhỏ lần đầu tiên đi loại cầu này, cậu bé vẫn chưa bao giờ từng đến bờ bên kia của con sông: “Oa, bên này thật rộng lớn, Đại Bảo Tiểu Bảo, ruộng lúa nước không có nước, ngày mai chúng ta có thể đến bên này đốt khoai lang không?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Đương nhiên có thể, bà nội trồng rất nhiều khoai lang ở chân núi đó, có vài củ còn chưa đào lên, chúng ta đào lên lập tức nướng ăn, như vậy là ngon nhất.
Cơm Nắm nhỏ chép miệng: “Thật sự nghĩ thôi cũng cảm thấy ngon lắm rồi, ngày mai làm như vậy đi”
Đại Bảo nói: “Chúng ta lấy rơm nhanh một chút, cô đang ở nhà đợi đó.
Cơm Nắm nhỏ “ô hổ” một tiếng: “Phải nhanh một chút, cuối cùng buổi tối có thể ăn chân giò kho mà mẹ làm rồi, đã rất lâu rồi mẹ không làm món đó.
ս
Ba đứa trẻ thi chạy vọt tới bên ụ rơm, khi gần đến lại nhìn thấy bên trong có hai bóng người, không biết đang nói chuyện gì hình như là cãi nhau lại hình như đang giằng co.
Tiểu Bảo nhíu mày nói: “Sao em nhìn cứ thấy giống thầy Tiểu Dương nhỉ?”
Đại Bảo nói: “Là thầy tiểu Dương và bà chị Lưu.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều gọi Dương Nam Hoài là thầy Dương, gọi Dương Lâm là thầy Tiểu Dương”
Tiểu Bảo mang vẻ mặt nghiêm túc: “Này, sao thầy Tiểu Dương lại biết cô ta?”
Khi cô gả đi Tiểu Bảo đã sáu tuổi rồi, lúc đó người lớn nói chuyện cũng không còn tránh cậu bé cho nên chuyện
quả phụ Lưu và cô cùng nhau đi xem mắt chú đến nay cậu bé vẫn còn nhớ.
Cơm Nắm nhỏ cho rằng là giáo viên ở trường học nên không để ý cho lắm, bọn trẻ bước lại gần, lại nhìn thấy quả
phụ Lưu “tõm” một tiếng nhảy xuống sông!
Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, tình huống gì đây?
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã không quan tâm nhiều như vậy nữa mà vọt tới hỏi: “Thầy Tiểu Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ta lại nhảy sông?”
Lưu Thủy Tiên không nghĩ nước lại sâu như vậy, vừa nhảy xuống đã chìm xuống, vốn dĩ muốn kêu cứu mạng để thu hút mọi người qua đây xem nhưng lúc này uống vài ngụm nước, lại lạnh đến run rẩy khiến ngay cả nói cũng không nói được nữa, lúc chìm lúc nổi giơ tay lên.
Dương Lâm đã gấp thành con kiến trên chảo nóng nên cũng không còn lòng dạ giải thích nhiều như vậy: “Mau, Đại Bảo Tiểu Bảo, chú không biết bơi, các cháu mau đi gọi người lớn tới cứu, phải nhanh một chút!” Cơm Nắm nhỏ nhìn thấy có cây trúc dài mới đưa một cây xuống: “Cô nắm chặt trúc, bọn cháu kéo cô lên!” Nhưng Lưu Thủy Tiên giống như bị điếc chỉ lo đạp nước, không còn nghe thấy gì nữa.
Cơm Nắm nhỏ chỉ đành cởi áo bông to thuận theo bờ sông chui xuống: “Các anh đừng xuống nước, nghỉ hè em theo cha học bơi rồi, em đi vớt cô ta lại, em sợ sức em không đủ, các anh cầm cây trúc đó cho em mượn sức rồi dùng sức kéo lên
Tiểu Bảo cũng cởi áo bông: “Mùa hè anh cũng học bơi ở sông, để anh xuống với em?
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Tiểu Bảo, anh đừng xuống! Nước lạnh lắm, hai người các anh ở bên trên kéo bọn em, Bảo, anh mau về thông báo cho người lớn qua đây!”
Đại
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận