Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 554: Không thể nhịn được

Cơm Nắm nhân lúc giờ ra chơi tới xem em trai có thích ứng được không, vậy mà lại nhìn thấy một nhóc béo
đang “bắt nạt” Bánh Đậu nhỏ, Cơm Nắm nổi giận chạy tới kéo nhóc béo ra: “Em ngại mình sống lâu đúng không, vậy mà lại dám bắt nạt em trai anh!”
Ngày đầu tiên Bánh Đậu nhỏ đi học đã bị người bắt nạt lỡ sau này sợ quá không đi học nữa thì phải làm sao? Quả
thật không thể nhịn được!
Phạm Trì Quang ngây người, cậu bé nào có bắt nạt ai đâu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh trai đang kéo cánh tay
của cậu bé, buột miệng nói ra: “Anh trai, anh cũng đẹp quá đi này!”
Đôi mày của Cơm Nắm có thể kẹp chết con ruồi, không phải nhóc béo này là thằng ngốc đấy chứ?
Bánh Đậu nhỏ kéo áo anh hai, bảo: “Anh hai, cậu ấy không bắt nạt em đâu.
Cơm Nắm buông nhóc béo ra kéo em trai tới nhìn trái nhìn phải, ngược lại không có gì khác thường hết: “Có
người bắt nạt nhất định phải lập tức nói cho anh hai biết, nghe chưa?”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Nhưng mà cậu ấy thật sự không bắt nạt em.
Cơm Nắm nhìn về phía nhóc béo: “Này nhóc béo, nói các bạn học ở lớp các em tuyệt đối đừng có bắt nạt em trai
anh, bằng không anh sẽ cho bọn nó biết tay đấy, biết chưa?”
Phạm Trì Quang gật đầu một cách hiền lành: “Biết… biết ạ, bọn em sẽ không bắt nạt cậu ấy”
“Em tên là gì?” Cơm Nắm lại hỏi.
“Phạm Trì Quang ạ.
,
Cơm Nắm vui vẻ: “Ăn sạch cơm á?”
Bánh Đậu nhỏ chun mũi: “Em nói Bánh Bao nhỏ sẽ không thích cậu ấy nên không kết bạn với cậu ấy nhưng cậu
ấy cứ đòi lôi kéo em làm bạn với mình”
Cơm Nắm lắc đầu bảo: “Không, anh hai cảm thấy có khả năng Bánh Bao nhỏ sẽ thích nó đấy, còn làm bạn với nó
cơ, thằng nhỏ liếc mắt cái đã biết thích ăn uống rồi.
Phạm Trì Quang đáp: “Anh trai xinh đẹp, sao anh biết hay vậy? Một bữa em ăn ba bát cơm lận đó, mẹ em nói
không nuôi nổi em đâu!”
Chuông vào tiết vang lên.
Cơm Nắm nói: “… Anh nhìn ra được, được rồi, các em mau về học đi, anh giao cho em một nhiệm vụ nếu như có
người bắt nạt em trai anh thì em nhất định phải giúp thằng bé, còn phải chạy tới lớp sáu (1) nói cho anh ngay lập
tức, biết chưa?
Phạm Trì Quang cũng vui quá rồi, không ngừng gật đầu: “Em biết rồi, anh trai yên tâm, em nhất định sẽ không để người ta bắt nạt em trai xinh đẹp đâu!”
Bánh Đậu nhỏ nhãn cái mũi nhỏ: “Tớ không phải em cậu, tớ tên là Hàn Khang” Mẹ nói đi học phải dùng tên thật.
Phạm Trì Quang gật đầu: “Khang Khang, dễ nghe!”
Đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi Bánh Đậu nhỏ như vậy, cậu bé mất nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được.
Cơm Nắm không ngờ nhanh như vậy đã có thể tìm được một bảo kê cho Bánh Đậu nhỏ, cậu bé tìm được một
viên kẹo từ trong túi đưa cho Phạm Trì Quang: “Mau về đi học đi, chăm sóc em trai anh cẩn thận” Phạm Trì Quang nhận kẹo, gật đầu như gà mổ thóc: “Tuân lệnh!”
Cơm Nắm xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Khi tan học đợi anh rồi cùng tới đón Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ về tiệm
ăn cơm”
Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”
Phía bên Trụ Tử mọi thứ vẫn như thường, chỉ là khắp toàn bộ trường học không có một người bạn quen nào
khiến cậu bé vô cùng nhớ ngày tháng cùng Cơm Nắm và Bánh Đậu đi học, giờ nghỉ giải lao lại cùng nhau chơi khi ở thị trấn Thanh Phong.
Trong lớp phần lớn những bạn học khác đều lớn hơn Trụ Tử tính cả tuổi mụ mới mười hai từ một đến hai tuổi
nên cậu bé là đứa trẻ nhỏ nhất trong lớp. Các thiếu nữ mới dậy thì mười ba mười bốn tuổi đang là lúc mới biết
yêu, Trụ Tử lại có ngũ quan anh tuấn, tính cách nhã nhặn lịch sự, lúc cười lên luôn mang đến cho người một loại cảm giác như gió xuân thổi qua, khiến không ít bạn học nữ đều không nhịn được mà nhìn lén cậu bé. Chẳng qua thời đại này nam nữ đều phải đề phòng, con gái thường rụt rè ngại ngùng, cùng lắm cũng chỉ dám lén
liếc nhìn một cái chứ nhìn thêm hai cái thì lại không dám.
Mọi người chỉ biết tên của cậu bé là Trương Tu Viễn, người và tên giống như ý thơ, cậu bé khác với những nam
sinh thối ồn ào khác, luôn luôn yên tĩnh không thích nói chuyện cho lắm, có người hỏi cậu bé vấn đề thì cậu bé
cũng sẽ lễ phép cười đáp lại, nhưng lời thừa thãi lại không nói thêm một câu nào, cũng sẽ không hỏi chuyện của người khác. Cậu bé chỉ lặng lẽ nghe giảng và lặng lẽ làm bài, khi giáo viên đặt câu hỏi, cậu bé luôn có thể đưa ra đáp án chính xác nhanh mà chuẩn. Lên bảng viết bài cũng có thể viết ra đáp án đúng lại còn so chữ với giáo viên
một phen, hại cho giáo viên gọi cậu bé một lần cũng không dám gọi lần thứ hai, vậy mà chữ của giáo viên lại không bằng một học sinh, thế này mặt mũi còn biết để ở đâu.
Cậu bé không phải không hòa nhập được, cũng vẫn dung hòa với lớp này rất tốt, nhưng thật ra luôn tách khỏi tập thể, không chân chính coi mình thành một phần tử trong lớp này, cũng chẳng ai biết cậu bé đang nghĩ gì
nữa.
1013 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận