Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 506: Trần Bình An

Nhắc đến đứa trẻ nần nẫn thịt khiến người yêu mến đó, Bạch Lan không nhịn được mà cười: “Chị chưa từng
gặp đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, nói ra thì hai đứa bọn em thật có phúc quá, trẻ con trong nhà đứa này ngoan hơn đứa kia. Như vậy đi, chị về bàn bạc với con trai chị một chút rồi trả lời em sau. Nếu thật sự làm thì chị cũng không thể chiếm lời của em như vậy được. Tiền nào chị nên bỏ và mạo hiểm nào nên gánh vác thì chị vẫn phải làm, bằng không sao gọi là hợp tác được?”
Bạch Lan không phải người phụ nữ vô tri, cô ta cũng từng đi học và cũng đã từng là một con cháu công nhân vẻ vang, nhưng cả nhà chồng bị người xấu hãm hại bị hàm oan mất mấy năm đã mài mòn tâm tính của cô ta và dập tắt ngọn lửa trong lòng cô ta đó, nếu thật sự nhen nhóm lên vậy đây cũng có thể là một người phụ nữ vĩ đại chống nửa bầu trời.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Một là phần lớn thời gian em không thể quan tâm đến cửa tiệm, em bỏ tiền chị bỏ sức là chuyện nên làm. Hai là con nhà bọn em thật sự quá biết ăn, chỉ một ngày ba bữa đã có thể bằng tiền lương một
tháng của người bình thường rồi, cho nên lỡ như lỗ vốn, em còn dự định tự móc tiền túi ra trả lương cho chị kìa, nhất định không thể để chị làm không công”
Bạch Lan dở khóc dở cười: “Chỉ là cho đám trẻ ăn được mấy bữa cơm nóng mà trả cái giá lớn như vậy sao? Những khoản tiền này đủ cho em tùy tiện tìm một quán cơm vệ sinh sạch sẽ kêu bọn họ một ngày làm mười bữa
cho bọn trẻ ấy chứ.
Tô Tiếu Tiếu cười đáp: “Em chỉ nói là lỡ như thôi, chị yên tâm, em chắc chắn có thể kiếm tiền đến chín mươi chín phần trăm, chẳng qua nếu em tìm người khác sẽ không phải điều kiện này nữa, có khả năng chỉ là trả tiền lương cao mời người làm mà thôi. Bây giờ nói cái khác có khả năng có hơi hoang đường, dễ bị nghi ngờ. Nhưng chị Lan, sau này em chắc chắn không chỉ mở một cửa tiệm, có khả năng sẽ mở mười cửa tiệm, một trăm cửa tiệm, thậm chí là nhiều hơn. Sau này có khả năng chị cũng không chỉ là người cầm muôi mà phải quản lý toàn bộ cửa tiệm và giám sát sản phẩm, nhưng bây giờ nói những điều này vẫn còn quá sớm, cứ đi từng bước đã. Cô nói xong những lời này, không chỉ Bạch Lan mà ngay cả Nhã Lệ cũng sững sờ, đây vừa là Tô Tiếu Tiếu mà cô
ấy biết nhưng dường như lại không phải.
Trước đây Tô Tiếu Tiếu chưa bao giờ nói những lời này, Nhã Lệ còn tưởng người như cô sau khi tốt nghiệp đại học hoặc là chọn ở lại trường làm một giáo viên, hoặc là đi đến một đơn vị chính phủ nào đó đi làm chứ, thậm
chí đi làm nhà ngoại giao cũng có khả năng, duy chỉ không ngờ cô đối với kinh thương lại có hứng thú lớn như
vậy.
Nhã Lệ bình tĩnh lại, nói đùa: “Em nói làm ngay cả chị cũng muốn góp vốn đó”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được chứ, sau này nếu em thật sự làm lớn rồi, hoan nghênh chị tới góp vốn bất cứ lúc
nào”
Nhã Lẹ bật cười: “Nói đùa thôi, chị dốt đặc cán mai với những chuyện này, lại thêm chức vụ của lão Trương nhà bọn chị nữa, chị cũng không tiện làm những thứ này.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy cho dù là ở thời đại nào muốn tự do thân thể trước tiên phải thực hiện tự do tài vụ đã sau khi tự do tài vụ muốn vung tay vung chân làm chút chuyện gì đó cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cô không phải thánh mẫu, nếu tiếp xúc thật sự cảm thấy nhân phẩm của Bạch Lan không tồi, Bánh Bao nhỏ và
Bánh Trôi nhỏ còn nhỏ, cô và Hàn Thành đi học không thể chăm sóc được, có Bạch Lan ở nhà cô cũng có thể yên tâm, cho nên nếu cô đã kéo cô ta một phen, cũng là tìm cho mình một trợ thủ tốt và người bạn tốt. Đương nhiên, người có chí hướng riêng, nếu như cô ta không muốn vậy Tô Tiếu Tiếu cũng sẽ không miễn cưỡng, bên chú lão Dương cũng như vậy.
Bạch Lan gật đầu: “Chị sẽ nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, sau khi bàn bạc với con trai chị sẽ trả lời em. Buổi chiều làm xong việc sớm, cả gia đình thuận tiện sửa luôn nóc nhà bên Bạch Lan cho xong rồi mới về nhà,
bọn họ vừa đi Bạch Lan đã lập tức bàn bạc với con trai.
Sau khi Trần Bình An tiếp xúc với cha con Hàn Thành và cha con Trương Hồng Đồ đối với bọn họ gần như có
thể nói là sùng bái, Hàn Thành và Trương Hồng Đồ kiến thức rộng rãi, nói chuyện với bọn họ thường có một loại giác ngộ “nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn đọc mười năm sách, sau đó phát hiện ra vậy mà mình còn không bằng hai đứa trẻ choai choai đó. Trong lúc vô tình nghe thấy bọn trẻ nói gì mà quý sau đăng dài kỳ gì đó mới biết bọn trẻ lại chính là tác giả nhỏ của liên hoàn họa dài kỳ mà cậu ta mỗi ngày thấy trên nhật báo, phải biết rằng hai bé trai này cộng lại cũng chỉ lớn ngang cậu ta mà thôi!
980 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận