Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 286: Kiểm tra định kỳ

Hàn Thành sớm đã có suy nghĩ này, vốn dĩ cô chỉ dạy một tiết không lấy lương, chủ yếu là vì dạy vỡ lòng tốt con nhà mình, dù sao Cơm Nắm và Trụ Tử cũng đã được cô dạy vỡ lòng rất tốt, ở nhà vẫn có thể dạy tiếp, trước đây lúc kiểm tra từ bệnh viện về Hàn Thành đã nhắc đến chuyện cô đừng lên lớp nữa.
Tô Tiếu Tiếu vốn muốn kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, hy vọng có thể hoàn thành bài ở học kỳ này.
Hàn Thành ôm cô: “Không sao không sao, không đi thì không đi, em đừng gấp cũng đừng hoảng, buổi chiều anh về văn phòng sẽ gọi điện tới công xã Tô Gia, xem mẹ có thể tới đây sớm một chút để chăm em không?” “Vâng, anh gọi điện thoại cho mẹ em đi, anh cứ nói là bác sĩ bảo có khả năng em mang thai đôi, bây giờ cảm xúc không ổn định cho lắm, bà ấy biết nhất định sẽ nhanh chóng qua đây? Tô Tiếu Tiếu ôm eo Hàn Thành cọ tới cọ lui, nói cô yếu ớt cũng được, khác người cũng được, lần đầu mang thai không có kinh nghiệm gì cũng được, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ hormone hay không mà cô phát hiện ra cảm xúc của mình thật sự không được ổn định cho lắm, có đôi khi chẳng hiểu sao sẽ hờn giận, thậm chí còn bắt đầu hơi lo lắng hai đứa trẻ
trong bụng không khỏe mạnh thì sẽ làm sao, buổi tối có đôi khi thật sự sẽ thức trắng cả đêm không ngủ được, có mẹ cô ở bên cạnh chăm, cô cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều.
Thật ra bây giờ Hàn Thành còn căng thẳng hơn cả Tô Tiếu Tiếu nhưng trong loại thời điểm này tuyệt đối không thể hiểu hiện ra ngoài, trong nhà chắc chắn phải có một người đáng tin cậy để cô cảm thấy có thể dựa vào thì mới yên tâm được, bây giờ anh đều chiều theo ý cô hết, chỉ cần cô khỏe mạnh là được. “Anh biết nói thế nào mà, không lo không lo, bé cưng của chúng ta nhất định sẽ rất ngoan và khỏe mạnh. Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành không buông, cô thật sự có hơi hoang mang, hít thật sâu mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Không cần đợi đến tháng sau, buổi trưa Tô Tiếu Tiếu ngủ dậy không biết xảy ra chuyện gì mà hoa mắt chóng mặt, dọa sợ Hàn Thành cũng quên mất mình là một bác sĩ, lại không thể khiến các con lo lắng nên chỉ đành tìm một cái cớ bảo: “Buổi chiều các con dẫn em đi học, cha đưa Tiếu Tiếu đi bệnh viện kiểm tra định kỳ. Đám trẻ biết “kiểm tra định kỳ” là gì, Tô Tiếu Tiếu sợ đám trẻ lo lắng, lần trước khi Hàn Thành muốn dẫn cô đi bệnh viện đã phổ cập cho bọn trẻ biết cái gì là kiểm tra định kỳ, lần đó cũng kêu bọn trẻ dẫn Bánh Đậu nhỏ đi
học cho nên lần này lũ trẻ cũng không nghi ngờ gì.
Các bạn trong lớp đều vô cùng thích Bánh Đậu nhỏ, cậu bé lên lớp theo các anh trai rất ngoan ngoãn nghe
giảng, có khi viết vẽ, có khi chơi hình ghép mà cha làm cho cậu bé, Bánh Đậu nhỏ thu dọn xong bảo bối của mình, đựng đầy đồ vào trong cặp sách gà con để mặc cho hai anh trai nắm tay vui vẻ ra ngoài đi học. Hàn Thành ngồi xổm trên đất đi giày cho Tô Tiếu Tiếu rồi đứng dậy muốn ôm cô lên xe nhưng cô vỗ vào vai anh: “Bây giờ người em nặng, anh đừng cứ hở tí là ôm em, không nghiêm trọng như vậy, đỡ em một chút là được. Ngoài miệng Hàn Thành nói “không sao” nhưng vẫn mím môi, cẩn thận đỡ cô đến sau xe ngồi, lại lót ở lưng cô
một cái áo khoác dày rồi mới từ từ lái xe về bệnh viện.
í
Hai vợ chồng đến bệnh viện, nữ y tá nhỏ mặt tròn có giọng nói oang oang Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào bụng Tô Tiếu Tiếu mà trợn tròn mắt, đợi bọn họ đi xa rồi mới hỏi y tá trưởng: “Có phải vợ chủ nhiệm Hàn sắp sinh rồi không? Sao em nhớ nửa tháng trước mới to hơn một tí thôi mà?” Thẩm Chiêu Chiêu phác họa trên
bụng mình một chút.
Y tá trưởng thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, đáp với vẻ buồn bực: “Không phải ngày nào em cũng nghe tin đồn sao? Sao ngay cả chuyện vợ chủ nhiệm Hàn có khả năng mang thai đôi cũng không biết thế? Chị thấy cũng không cần
nghi ngờ nữa đâu, dựa theo tình hình này để xét không một trăm thì cũng đến chín mươi chín phần trăm là thật
rồi.”
Đôi mắt của Thẩm Chiêu Chiêu trừng càng to hơn, Trần Ái Dân vừa vặn đi từ bên ngoài vào, Thẩm Chiêu Chiêu chạy ra khỏi quầy tiếp tân nhảy đến đi cùng anh ta.
Trần Ái Dân không cẩn thận suýt chút nữa thì đụng vào người cô ta, anh ta nhanh chóng lùi lại vài bước: “Tôi nói
này cô béo, đây là bệnh viện, không thể cẩn thận một chút được sao? Cả ngày ngoác cái mồm ra làm gì?” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc, nói: “Không phải tôi béo, mặt tôi chỉ hơi tròn thôi!”
י
Trần Ái Dân: “…” Toàn bộ bệnh viện không có mặt ai to hơn mặt cô.
1032 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận